Hai mẹ con Đan Thư lật mặt với nhau, Việt Vũ tạm thời được an toàn nhưng cô vẫn không yên tâm.
Sự tuyệt tình đến máu lạnh của mẹ khiến cô hạ quyết tâm phải để bà trả giá cho những gì mình gây ra.
Mới đầu cô không vạch trần mẹ mình vụ lấy thuốc hạ độc cô vì hai lý do.
Một là cô không có chứng cứ, cô có nhờ bố tra nhưng trong biệt thự này có đến hơn một nửa người làm về phe mẹ, số còn lại muốn sống yên ổn sẽ không tham gia vào ghềnh nước đục này, tra từ bọn họ chẳng khác nào công dã tràng.
Hai là cô muốn xác nhận thân phận của Việt Vũ, cô muốn biết liệu cậu có phải anh ruột của mình hay không.
So với việc bị hạ độc, cô càng để ý đến cái này hơn.
Phân tích đi phân tích lại, cô quyết định dùng đơn thuốc bắc xử mẹ mình trước.
Cô biết bí mật về thân thế Việt Vũ rồi nên mẹ cô nhất định đang tìm cách bưng bít sự thật này, nếu cô làm không khéo còn có thể tạo cơ hội cho bà ta lật ngược thế cờ, biến cô thành một đứa trẻ không hiểu chuyện, thậm chí là chia rẽ tình cha con giữa cô và ba Tiến.
Mà cô ngoại trừ cậy thế ba mình ra chẳng còn gì nữa.
Càng huống hồ cô vốn chưa định vạch trần thân phận của Việt Vũ vào lúc này.
Vạch kế hoạch kỹ càng xong, cô lần nữa đặt trọng tâm về phía Việt Vũ:
- Anh, sau này dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được làm hại bố và em được không?
Bố Tiến chỉ không quan tâm anh thôi chứ không hề dung túng cho hành động sai trái của vợ mình, tuy ông không đúng những cũng chẳng sai hay đáng hận tới mức bị mất tất cả.
Việt Vũ trịnh trọng đưa ra lời thề thốt:
- Tôi sẽ yêu thương và bảo vệ cậu với bố cậu cả đời này.
Huỳnh Việt Tiến đối xử rất tốt với Đan Thư nên cậu cũng sẽ đối xử tốt với ông ấy dù rằng cậu không hề thích ông ta chút nào.
Cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm, đoạn cô chấn chỉnh lại cách xưng hô của cậu:
- Sau này anh đừng xưng "tôi - cậu" với em nữa mà xưng "anh - em" đi cho thân thiết.
- Ừ.
Việt Vũ gật đầu, khuôn mặt nhỏ hồng lên vì vui vẻ và kích động.
Đáng yêu quá đi mất!
Đan Thư lại không nhịn được vân vê cặp má mềm mại kia, lòng thầm nghĩ nếu để cậu lớn lên cùng mình thì tốt biết mấy.
Nhưng cứ nghĩ đến gương mặt sau khi trưởng thành của cậu cô lại thấy ớn lạnh cả người.
Có lẽ đây là bản năng của con mồi khi đụng phải kẻ đi săn.
Cô là con mồi, Việt Vũ là kẻ đi săn.
Cô trốn anh đuổi, tận đến khi bắt được cô, vờn cô cho đến khi cô chết mới ngừng...
Đan Thư càng nghĩ càng ớn người, cô vội xua đi suy nghĩ đáng sợ này, vội vội vàng vàng chùm chăn đi ngủ mãi tới bữa tối mới lề mề ngồi dậy.
Cảm thấy đầu đau nhức, mũi nghẹn ứ, cô đưa tay sờ thử trán mình mới biết mình lại sốt rồi.
Haiz,...
Bởi vì sốt cao, cổ họng cũng bị sưng nên cô không được ăn đồ dầu mỡ mà chỉ ăn một bát cháo rau củ thanh đạm.
Đan Thư đã nhạt miệng càng không có hứng ăn cơm, cuối cùng vẫn là Việt Vũ dỗ cô ăn hết một bát cháo sau đó lại lật đật đi lấy thuốc cho cô uống.
Đan Thư nhìn số thuốc trên tay với vẻ suy tư rồi mới uống sạch.
Đợi cơn nhức đầu thuyên giảm cô lấy Ipad ra bắt đầu tra các loại thuốc mình hay uống, Việt Vũ ngồi cạnh không hiểu gì, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng để nhìn cô đồng thời hỏi ra nỗi sợ của mình:
- Em sẽ chết sao?
Cậu nghe mọi người nói nếu không trị dứt điểm, cô sẽ không sống nổi đến tuổi trưởng thành.
Nghĩ đến cuộc sống sau này của mình không còn sự xuất hiện của cô nữa, cậu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, rất buồn bã.
Đan Thư lập tức bị sặc, cô ho rất lâu, lâu đến mức cô tưởng mình sắp ho luôn phổi ra ngoài mới ngừng lại được.
Cô vừa vuốt ngực vừa nhanh chóng giải thích:
- Em chỉ bị cảm mạo thông thường thôi, không sao cả.
Trời lạnh người bình thường còn hay ốm vặt nói gì đến cái đứa dặt dẹo gió thổi cũng bay như cô.
Việt Vũ vội hỏi lại:
- Thật không?
- Thật mà.
Gương mặt thiếu niên lộ ra sự ngây thơ hiếm có khiến cô có cảm giác cậu rất giống một thiên sứ giáng trần, cô không tự chủ được hỏi cậu:
- Việt Vũ, anh thích cuộc sống yên bình như vậy hay là trải qua mưa gió để trở nên mạnh mẽ hơn, người gặp người sợ?
Cô vốn định giữ bố Tiến cho mình vì ông là người duy nhất thật lòng yêu thương cô trong cả ba kiếp, nhưng nhìn Việt Vũ đối xử tốt với mình như vậy lương tâm cô lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Cô đột nhiên cảm thấy sao mà mình khốn nạn quá, sao cô có thể tước mất quyền được hạnh phúc của người khác vì sự ích kỷ của bản thân chứ.
Vì thế cô quyết định cho cậu tự chọn lối đi của mình, nếu cậu chọn an nhàn, cô sẽ tìm cách để bố con cậu nhận nhau.
Còn nếu cậu chọn con đường gian khổ, haha, thế thì sau này không được trách cô vì đã không sớm