Thanh Diễn Tông.Thẩm Phụng Thiên bận rộn chuẩn bị cho đại hội kén rể, ông ta phát thiệp mời rộng rãi, các tiên môn lớn nhỏ đều mời.Ba trăm năm qua Thanh Diễn Tông chưa từng có náo nhiệt như vậy, người biết là Thẩm Nhu lấy chồng, người không biết còn tưởng rằng Thẩm chưởng môn tính lập gia đình chứ.
Gần đây Thẩm Phụng Thiên vui sướng hớn hở, ngay cả lúc thấy Ngụy Sơ cũng khách khí vài phần.Cho dù là nhận hay không nhận thì ông ta đều gửi thiếp mời, lúc này Thẩm Phụng Thiên cũng cần thể diện nhiều.Ông ta không chỉ muốn có rể hiền, càng muốn mượn cơ hội này thể hiện thực lực của tông môn bọn họ một phen.Thẩm Phụng Thiên bất mãn về thứ tự trong Thập nhị Tiên môn lâu rồi, bọn họ đường đường là Thanh Diễn Tông, hàng năm cũng cho sáu vị trưởng lão của Côn Luân động phủ không ít chỗ tốt, bây giờ ngay cả con gái cũng nguyện ý gả qua, dựa vào cái gì mà xếp bọn họ xuống vị trí số mười một chứ? Dựa vào cái gì?Bây giờ vừa hay mượn cơ hội kén rể này, cũng thừa cơ biểu hiện ra thực lực trước mặt Côn Luân động phủ.Trong Điện Kiều Lan của Đại tiểu thư.Thẩm Nhu bị hạn chế trong phòng sốt ruột đi qua đi lại.Trên tay nàng cầm khăn cô dâu thêm một nửa uyên ương, đi tới đi lui mãi mà chưa thấy nàng thêu xong tiếp.
Khăn trùm đầu uyên ương đỏ chót nhìn là việc đáng mừng, thế nhưng trong lòng nàng thì càng thấy khó chịu thêm.
Nàng sắp thành hôn, tân lang không phải Hứa ca ca.
Dưới gầm trời này, còn có chuyện gì bực mình hơn chuyện này chứ?"Đại tiểu thư, người đừng gấp, có lẽ hắn còn sẽ trở về đấy?" Nha hoàn trấn an nói."Hứa sư ca còn trở về thế nào? Lúc trước nói tuyệt tình như vậy, bây giờ hắn cũng không có Phượng Hoàng lệnh, sao có thể đi vào Thanh Diễn Tông chứ?" Thẩm Nhu càng nghĩ càng tủi thân, càng nói thì nước mắt càng không nhịn được chảy ra, nàng thật sự không hiểu rõ vì sao chưởng môn lại vội vàng lấy chồng cho nàng như vậy.Lúc này Thanh Diễn Tông mới đuổi Hứa sư ca đi, thế nhưng một khắc sau đã lập tức sắp xếp hôn sự cho nàng, chuyện này là thế nào chứ?Những kẻ biết nàng và Hứa Thừa Phong bỏ trốn kia, đều cho rằng nàng không có lương tâm, rõ ràng nàng không phải người như vậy."À, ngươi nói lần này Diệu Âm có về không?" Thẩm Nhu như đột nhiên nghĩ đến cách gì đó, con mắt cũng sáng lên.
Nàng biết Diệu Âm từ nhỏkhông tranh quyền thế, mặc dù không có cảm giác tồn tại nhưng rất có ích.Xét về mặt tình cảm tỷ muội, nàng hẳn là sẽ giúp mình lần nữa đi."Chưởng môn đã phái thiệp mời cho Côn Luân động phủ, Nhị tiểu thư có thể tới hay không...!cũng không rõ." Nha hoàn nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, Nhị tiểu thư còn sống hay không mới là vấn đề.Ở đó là địa cung của Côn Luân động phủ, cũng không phải vườn rau tùy tiện tới lui gì, khả năng chờ một lúc nữa, người của Côn Luân động phủ đến chính là vì muốn báo tang không chừng.Thẩm Nhu thì chẳng quan tâm những thứ đó, nàng cảm thấy Diệu Âm nhất định có cách sống sót.
Nàng ấy chỉ có một người tỷ tỷ là mình, chắc chắn sẽ không đến mức thấy chết mà không cứu! ***Đương nhiên là Thẩm Diệu Âm còn sống, nàng không chỉ còn sống, thậm chí còn được dẫn tới tham gia náo nhiệt.Nói thật, nàng thực sự không muốn bị dính líu đến nội dung tuyến chính.Trong nguyên tác nói đại hội kén rể thuộc về cấp bậc thần tiên đánh nhau, hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ gì với mấy người nhỏ bé như nàng.
Đó phải thuộc về nữ chính!Trong nguyên tác, giả thiết đặt ra nam nữ chủ mang theo vẻ vạn người mê, đại hội kén rể là trường hợp đánh nhau của đủ các loại thần tiên nam nữ phụ, là cảnh tượng hùng vĩ nhất trong nguyên tác, đủ các loại tình tiết ngược tâm đều sinh ra trong mục này.Thế nhưng Thẩm Diểu Âm chỉ là một đốm sáng cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhỏ trong cảnh tượng hùng vĩ này, nàng cũng không có chút hứng thú nào với nó.Lúc Yến Tu nói muốn dẫn nàng tới đại hội tuyển phu, nàng đã từ chối, nhưng cánh tay nhỏ làm sao vặn được đùi.
Mặc dù Yến Tu là một lão quỷ háo sắc, nhưng tu vi của hắn cao thâm hơn Thẩm Diệu Âm rất nhiều.Nàng cũng rất tự biết mình biết ta, năng lực của Thẩm Diệu Âm chỉ dựa vào hai mảnh lá đáng thương nhỏ nhoi kia, nàng vốn không đánh lại Yến Tu.
Tiết kiệm chút sức lực, trung thực nghe theo chứ biết sao giờ.Nhưng lúc nàng mới rời Côn Luân động phủ, nàng chợt cảm thấy mình không phải đi trên con đường tới Thanh Diễn Tông, mà hoàn toàn là đang đi đến Cầu Nại Hà!Không thì sao Yến Tu phải tốn công sức như vậy coi chừng nàng chứ?Yến Tu cứ như là sợ Thẩm Diệu Âm mọc cánh mà bay, không chỉ nhét nàng vào trong kiệu mây, còn cho thêm hai người vào bồi nàng nữa.
Vốn chiếc kiệu không lớn, một người ngồi đã tính là thoải mái rồi, bây giờ trong không gian chật chội chưa ba người ngồi, Thẩm Diệu Âm cảm thấy xấu hổ, không chỉ mình nàng xấu hổ, hai vị đại ca trông coi nàng cũng thấy xấu hổ theo."Hai vị ca ca, ta có hơi khát nước, ta có thể uống chút gì không?" Thẩm Diệu Âm lên tiếng.Lỗ tai của Sở Tầm giật giật, hắn ghét bỏ nhìn Thẩm Diệu Âm một chút, cũng không có ý định tháo sợi dây thừng đang trói tay nàng ra.Trước đó không lâu, Sở Tầm chủ động lắc lư tới trước mặt Tam trưởng lão, điên cuồng tạo cảm giác tồn tại.
Lúc này cuối cùng được đi cùng Tam trưởng lão tới Thanh Diễn Tông, có tư cách trong đại hội ném tú cầu gì đó này.Côn Luân động phủ đi tham gia yến hội hân hoan này, cũng không thể vô cớ xuất binh.
Các môn phái đều sẽ dẫn theo "đệ tử đã đến lúc lập gia đình" của mình tới, thế là Sở Tâm liền thành "đệ tử đã đến lúc lập gia đình" củaTam trưởng lão đưa tới, sắp trở thành người ứng cử ưu tú cho vị trí đạo lữ của Thẩm Nhu.Thế nhưng Sở Tầm không muốn cưới Thẩm Nhu, hắn không có nửa điểmhứng thú với nữ nhân kia, hắn đồng ý đi theo chủ yếu là vì, là vì...Sở Tầm nhìn Thẩm Diệu Âm một chút, lại vụng trộm rời con mắt, lại nhìnnàng một cái, lại rời đi...Cứ lặp lại như thế mấy lần, làm cho Thẩm Diệu Âm liền thấy nghi ngờ.Nàng chủ động tới gần, ánh mắt sáng ngời mang theo vẻ chính nghĩa tràn đầy nhìn chằm chằm Sở Tầm.
Sở Tầm lại chạm phải ánh mắt nàng lần nữa, thấy Thẩm Diệu Âm nghiêm túc nhìn hắn như vậy, hắn bị dọa đến lập tức xù lông.Nàng phát hiện ra tiểu tâm tư của ta à? Không phải chứ...!ta cũng đâu có trắng trợn nhìn nàng như