Mấy vị trưởng lão vây quanh dẫn Thẩm Diệu Âm rời khỏi nơi này, tam tứ ngũ lục trưởng lão phân ra đứng ở trước sau trái phải của nàng, trên mặt bọn họ rõ ràng là đang cười, nhưng biểu tình kia thấy thế nào cũng kỳ quái.
Tư thế của các trưởng lão dường như đang nói với nàng "Đi cũng phải đi, mà không đi cũng phải đi".Thẩm Diệu Âm nhìn lướt qua bọn họ, nàng cũng không do dự nhiều, lấy lại cái cuốc nhỏ của mình ở địa cung, cứ tiếp tục ở đây thể nào cũng phải chết đói.Bây giờ Côn Luân động phủ đứng hàng đầu trong thập nhị tiên môn, môn hạ đệ tử nhiều vô số kể.
Các đệ tử của Côn Luân động phủ hôm nay mới được gặp nàng nên không khỏi ghé tai nhau rì rầm."Nàng chính là Nhị tiểu thư của Thanh Diễn Tông ư? Nàng dựa vào cái gì mà có thể trèo cao chứ?""Bằng mặt, bằng cha nàng thôi, ngươi ghen tị à?""Ta thèm vào mà ghen tị, ai muốn gả cho Tư Đồ Yếm chứ? Một tên ma tu thôi, giới tu tiên chúng ta ai cũng muốn tiêu diệt! Các trưởng lão lại còn cưới đạo lữ cho hắn? Theo ta thấy, các trưởng lão của chúng ta quá thiện lương, đổi lại là ta, ta mặc kệ luôn ấy.
Cũng chỉ là nể mặt Thanh Phong đạo nhân thôi, nếu không có tầng quan hệ này, ai muốn cho hắn mượn địa cung?!""Ôi, tuổi còn trẻ mà đã làm quả phụ." Chúng đệ tử đã gán cho Thẩm Diệu Âm như "Tiểu đáng thương", "Con gái trưởng môn", "Trèo cành cao", "Ta kém nàng một người cha tốt”, nhưng duy chỉ có biệt danh "tiểu quả phụ" mà Sở Tầm gán cho nàng là nổi nhất, khiến cho chúng đệ tử quanh mình liên tiếp ném tới những ánh mắt tán đồng.Sở Tầm là đệ tử đứng đầu trong môn hạ của Đại trưởng lão.Dáng dấp hắn mày xanh mắt đẹp, vừa hay lại là song linh căn Thổ Mộc.
Tư chất và dung mạo của hắn rất được Đại trưởng lão và Lục trưởng lão yêu thích, ai mà không biết Sở sư ca của bọn họ là mỹ nam đệ nhất bảng của Côn Luân động phủ? Ai thấy hắn mà không chào hắn một câu?Nhìn Thẩm Diệu Âm được mấy vị trưởng lão dùng lễ tiếp đón như vậy, hắn lập tức nổi tính xấu.
Tiểu cô nương này dựa vào cái gì? Đại trưởng lão còn đích thân đốt đèn lồng cho nàng, không phải chỉ là dính vào tên đồ đệ vô dụng của Thanh Phong đạo nhân à, có gì mà lợi hại chứ?Nhìn nàng, đi đường còn phải nhấc mép váy, thân thể nhỏ bé yếu ớt, ta một chưởng là có thể khiến nàng phải quỳ xuống gọi ca ca.
Có bản lĩnh thì quayqua cho mọi người nhìn một cái? Xem có bộ dạng yêu ma quỷ quái gì.
"Tới đây tới đây, ta dẫn tiên tử về Thanh Ly Cung." Nhị trưởng lão ân cần đuổi tới.Thẩm Diệu Âm đứng tại chỗ chờ Nhị trưởng lão, ánh mắt mê mang.
Nàng đã mệt mỏi ra rời, trong mắt vì bối rối mà dâng lên chút nước, giống như sương mù bao quanh.Lúc này, Sở Tầm và nàng ngẫu nhiên chạm mắt vào nhau, ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt nàng một chút, con ngươi hơi nhíu.
Thôi, thôi rồi, hắn đột nhiên không muốn so đo với tiểu cô nương này nữa."Sở tầm sư ca, Thẩm tiên tử trông thật đáng yêu.
Ta còn tưởng rằng Thanh Diễn Tông đưa một cô thị nữ tới để gả thay, xáo trộn trắng đen chứ, không ngờ bọn họ lại cam lòng, tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà nói gả liền gả.
Tư Đồ Yếm sao mà tốt số thế chứ! Sư ca, vừa rồi ngươi thấy được đôi mắt của nàng không? Đỏ rực như thỏ nhỏ, có phải nàng đã khóc rồi không?" "Hừ, quỷ nhát gan." Sở Tầm trầm giọng nói một câu.Cẩn Dương tiên quân, Tư Đồ Yếm, nguyên tác miêu tả hắn chỉ rải rác vài nét.
Thẩm Diệu Âm cũng không hiểu rõ hắn lắm, nhưng nhìn phản ứng của các vị trưởng lão trong Côn Luân động phủ, nhìn vài nam đệ tử trong địa cung này nhìn nàng bằng ánh mắt trách trời thương dân, Thẩm Diệu Âm thầm nghĩ, tám chín phần là gả cho người chết rồi.Nàng vừa chân trước rời khỏi Địa Cung, Đại trưởng lão đã dò xét bốn phía chung quanh chỗ Thẩm Diệu Âm vừa đứng.
Linh lực của ông ta chậm rãi leo lên cổng cao, ông ta chỉ cảm thấy trận pháp nhốt Tư Đồ Yếm lại còn chưa đủ nhiều, thế là tự tay dùng linh văn vẽ lên cổng cao thêm mấy đạo cấm trận.Đợi đến khi Đại trưởng lão dùng linh lực nhiều lần dò xét, kiểu tra bên trong không còn tiếng động kỳ quái, đôi lông mày vốn nhíu chặt của ông tamới khó khăn giãn ra.***"Tới đây, tiên tử, mời bên này." Nhị trưởng lão dẫn đường cho nàng, ông ta cười đến mặt mũi tràn đầy nếp nhăn: "Thanh Ly cung của Tư Đồ sư điệt bỏ trống đã lâu, chờ một lát chúng ta sẽ phái người qua dọn dẹp một phen.
Mong tiên tứ thứ lỗi, thứ lỗi."Nhị trưởng lão đã đạt tu vi Đại Thừa kỳ, tu vi của Thẩm Diệu Âm và ông ta cách trăm ngàn dặm.Tu vi của nàng không thể xưng là "Tiên tử", Thẩm Diệu Âm nghĩ bọn họ gọi nàng như vậy, nghĩ đến thì cũng không phải nể mặt Thanh Diễn Tông.
Xem ra vị đạo lữ kia của nàng ở Côn Luân động phủ vốn có thân phận rất cao.Hai người đi bộ vào trong một lát, liền thấy được một tòa cung điện đượcxây dựng trên mặt nước.Đây chính là Thanh Ly Cung.Thanh Ly Cung của Tư Đồ Yếm ở trung tâm của Côn Luân động phủ, là chủ điện.
Có điều đã trăm năm không có người ở, cũng không có người canh giữ, nên nơi này thiếu đi mấy phần nhân khí, nhiều thêm mấy phần tịch liêu.Thanh Ly Cung chia làm một tòa chủ điện và bốn tòa phó điện, cung điện chủ phó đều được xây dựng trên hồ Thiên Thu.
Chủ điện ở giữa hồ Thiên Thu, cung điện được xây dựng ngay ngắn chỉnh tề.Bốn tòa điện phó vây quanh chủ điện theo bốn hướng đông tây nam bắc, bốn phân điện cũng được xây dựng phương phương chính chính.
Thẩm Diệu Âm nhìn lướt qua gạch ngói xanh lục của cung điện, trong đầu chợt dấy lên cảm giác quen thuộc.Mái cong của từng phó điện được phân ra, tạc tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Bóng đêm dày đặc, lại cẩn thận tô điểm làm cho nàng không thấy rõ.Rõ ràng Nhị trưởng lão cũng không có ý định giới thiệu cho nàng lịch sử tồn tại của điện cổ này, sau khi bọn họ liếc mắt nhìn thấy Thẩm Diệu Âm vào trong tẩm điện, thì như sợ phải ở đây lâu thêm một lát, cả đám mang theo đèn lồng rời đi.Bày trí trong điện rất đơn điệu nhạt nhẽo, trong đêm ánh sáng không tốt, nàng cũng không có hứng thú đi dò xét phẩm vị của Tư Đồ Yếm.Đột nhiên được ra khỏi địa cung, hít thở bầu không khí mới mẻ, ý nghĩ đầu tiên của nàng không phải là vui vẻ mà là buồn ngủ.Thẩm Diệu Âm thực sự quá buồn ngủ, ngủ ở địa cung làm cho phần lưng của nàng đau buốt vô cùng.
Bây giờ có giường chiếu rồi, nàng liền lục lọi trong túi Càn Khôn, tìm kiếm một chiếc ga giường rách, sau đó trải lên ván giường, vừa nằm lên là hai mắt nhắm lại.
Lập tức ngủ thiếp đi.***Ngay lúc đó, các vị trưởng lão đang tụ tập bên trong Nghị Sự Điện.Ngoại trừ phú bà Lục trưởng lão vẫn trái ôm phải ấp như cũ, thì năm đại nam nhân còn lại đều cho vũ nữ lui xuống, ai cũng chau mày, dường như lâm vào đại dịch."Đại sư huynh, huynh thấy cổng lớn trong địa cung rồi sao?" Nhị trưởng lão vẫn còn sợ hãi trong lòng."Thấy được rồi! Cánh cửa kia vẫn khép kín như cũ! Không sao cả!" Đại trưởng lão cũng nghĩ không ra, nhưng ông ta vẫn ôm tâm lý gặp may trong lòng."Trước kia cũng như vậy! Sao không thấy các người lo lắng chứ?" Lục trưởng lão ôm tiểu ca cả trong ngực: "Hồn phách của Tư Đồ Yếm trước kia không phải cũng kiểu lúc lên lúc xuống thế này sao? Với cả, nếu hắn có thể tỉnh thì đã sớm tỉnh.
Các sư huynh mỗi người đều là đại nam nhân, sao lá gan còn nhỏ hơn tiểu cô nương như ta vậy?" Tiểu cô nương sáu trăm tuổi nói.Hỏa hồn phách là công cụ dùng để điều tra tu sĩ có khả năng còn sống hay không, mặc dù Tư Đồ Yếm bị bọn họ nhốt trong địa cung trăm năm, nhưng mà các trưởng lão đều giờ giờ phút phút trông coi hắn, sợ Tư Đồ sư điệt của bọn họ xông phá cấm trận ở địa cung, càng sợ hắn tỉnh lại sẽ tìm bọn họ tính sổ."Sư huynh, không bằng chúng ta dùng Chước viêm chân hỏa đốt địa cung đi? Miễn cho cả ngày phải thấp thỏm lo sợ hắn tìm chúng ta báo thù." Tam trưởng lão đề nghị.Hỏa hồn phách của Tư Đồ Yếm vẫn chưa từng tắt, trong trăm năm này chỉ ngẫu nhiên lớn ngẫu nhiên nhỏ, thế lửa lớn biểu thị lực sinh mệnh của Tư Đồ Yếm mạnh mẽ, thế lửa nhỏ thì cho thấy hắn sắp không xong.
Các trưởng lão một lần gặp được hỏa hồn phách tăng mạnh thì đều ăn không ngon ngủ không yên."Đại sư huynh, huynh nói lần này vì sao hỏa hồn của hắn lại mạnh lên?" Nhị trưởng lão hỏi."Ta đoán là do Thẩm Diệu Âm." Vẻ mặt Đại trưởng lão trở nên âm trầm, trong hồi ức của ông ta, lúc tìm tới Thẩm Diệu Âm ở địa cung, chẳng phải nàng vừa hay đứng trước cổng lớn kia sao?"Vậy sau này đừng cho nàng tới gần địa cung nữa, chúng ta trước chờ một thời gian, xem nàng có thể tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào với sư điệt của chúng ta.
Ta thấy, hắn chính là muốn tỉnh mà tỉnh không được, lại biết mình có một cô vợ chưa cưới, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cho nên sốt ruộtđến phát hỏa thôi!" Tam trưởng lão dùng kinh nghiệm thực tế của mình để giải thích thay Tư Đồ sư điệt.Sở thích của Tam trưởng lão không nhiều, nhưng y duy trì hai hứng thú đặc thù.
Một là kết giao bạn bè với mỹ nhân, một cái khác là chụp mũ cho nam nhân.Nếu hắn thấy được tiên tử xinh đẹp, y sẽ nghĩ đủ biện pháp để tiến vào trái tim nàng, cùng nàng trò chuyện trên trời dưới bể, thuận tiện cắm cho phu quân của mỹ nhân một cái sừng đẹp mắt.
Thế nhưng mà không phải mỹ nhân nào y cũng có thể đụng, y nghĩ, tâm trạng của Tư Đồ Yếm bây giờ cũng như vậy.Suy đoán chung quy cũng chỉ là suy đoán, dù sao chẳng có tí liên quan gì tới việc hỏa hồn lớn nhỏ, việc này cũng không ai biết cả.
Trên cơ bản, việc này