Đại tiểu thư mất tích hơn nửa tháng cuối cùng cũng tìm được về!Thẩm Nhu cúi đầu nghe răn dạy trong đại điện, hốc mắt nàng đỏ bừng, khóe mắt còn rưng rưng, thường ngày son phấn, đôi môi bây giờ cũng biến thành tái nhợt, không chỉ là bờ môi, bây giờ cả người nàng đều trắng bệch như tờ giấy.Huấn giới đường là nơi Thanh Diễn Tông dùng để giáo huấn tông pháp cho đệ tử, mặc dù Thẩm Nhu là con gái của Thẩm Phụng Thiên, nhưng nàng cũng là đệ tử của Thẩm Phụng Thiên.Bây giờ trong tông môn đã sớm có lời đồn, nói "Đại tiểu thư thoái hôn bỏ trốn", hay "Đại tiểu thư cố ý để Nhị tiểu thư đi gả thay", hoặc là "Đại tiểu thư và Hứa sư huynh là mèo mả gà đồng".Vào khoảnh khắc Thẩm Nhu lựa chọn bỏ trốn, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận mọi loại ngôn ngữ phỉ báng, chửi bới.Nàng biết chắc sẽ có người mượn cơ hội này nói xấu sự trong sạch của nàng, thế nhưng mấy lời đồn nhảm nhí này còn khó nghe hơn tưởng tượng rất nhiều.
Từ nhỏ tới lớn, có khi nào nàng để cho người ta nói này nói nọ như vậy?Vừa rồi nàng đi một đường tới đây, bên tai đã sớm nghe các sư huynh sư tỷ bàn tán sôi nổi.
Nàng cảm thấy bọn họ rõ ràng chẳng biết gì cả, tại sao lại dám dán lên nàng cái danh "vô trách nhiệm", hay "chỉ muốn nghĩ cho mình" chứ?Bọn họ căn bản cũng không hiểu, nàng và Hứa ca ca là thật lòng yêu nhau! Thẩm Nhu càng nghĩ càng ấm ức.
Tình yêu thuần khiết của hai người họ sao lại phải bị những người kia tự dưng chỉ trích?Thẩm Nhu cúi gằm đầu, nàng không nhìn Thẩm Phụng Thiên.
Nàng chỉ cố chấp nắm chặt mép váy, đếm kiến trên mặt đất.Trong Huấn giới đường, các trưởng lão hộ pháp ngồi đầy phòng, bọn họ phân thành hai bên trái phải, trao đổi ánh mắt và ý kiến với nhau.
Các trưởng lão của Thanh Diễn Tông đều hiểu rõ trong lòng, chuyện thả Thẩm Nhu và Hứa Thừa Phong rời khỏi sơn môn chính là do Thẩm Phụng Thiên tận lực giúp đỡ.
Bọn họ quan hệ với Thẩm Phụng Thiên nhiều năm, sớm đã hiểu rõ trong lòng ông ta tính toán điều gì."Các người biết sai chưa?" Thẩm Phụng Thiên trầm giọng hỏi.Thế nhưng không có ai trả lời.Thẩm Phụng Thiên ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn xuống bọn họ, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Thẩm Nhu, thấy Thẩm Nhu không nhìn mình, ông taliền chuyển tầm mắt sang Hứa Thừa Phong.Các trưởng lão còn lại đều không nhìn thẳng vào hai người dưới đài, bọn họ chỉ cảm thấy Thẩm chưởng môn chính là thích làm những chuyện vô công rỗi nghề này.
Chẳng phải ông ta không muốn con gái ruột gả cho Tư Đồ Yếm rồi làm quả phụ thờ chồng chết hết đời à? Nhường thì nhường rồi, còn bắt người về làm bộ tra hỏi, cái kiểu gì đâu không?"Sư phụ, đều là một mình đệ tử làm sai! Không có liên quan gì tới A Nhu cả! Là con bảo nàng bỏ trốn với con, đều là do con lừa gạt nàng.
Người cũng biết A Nhu tuổi nhỏ vô tri, tính cách lại hồn nhiên ngây thơ, nàng nào có biết bỏ trốn sẽ có hậu quả gì." Hứa Thừa Phong kéo trách nhiệm về mình hết, nếu như hắn đã dẫn Thẩm Nhu bỏ trốn, vậy hắn sẽ gánh lên vay trách nhiệm của một người đàn ông, chịu trách nhiệm với nàng!"Khụ khụ." Tả hộ pháp rõ ràng bị lý do của Hứa Thừa Phong làm cho buồn cười, hắn không nhịn nổi cười phá lên vài tiếng, rồi làm bộ ho khan, lập tức cầm lấy chén trà che giấu khóe miệng không ngừng cong lên.Thẩm Nhu cũng không còn nhỏ, tuổi của nàng xét theo nghĩa nào cũng không thể tính là "tuổi nhỏ vô tri".
Nếu nàng là người trần mắt thịt, với tuổi này đã sớm lập gia đình, còn hồn nhiên ngây thơ cái khỉ gì?Tả hộ pháp âm thầm suy nghĩ, nếu như nói hồn nhiên ngây thơ, Thẩm Diệu Âm mới được tính là người ngây thơ nhất trong Thanh Diễn Tông.Trước đó không lâu, Côn Luân động phủ vừa mới nhả ra tin tức kết hôn, Thẩm Nhu lập tức chạy, cũng chính cái cô Nhị tiểu thư kia tin vào lý do thoái thác của lão hồ ly Thẩm Phụng Thiên, vì cái gì mà đại nghĩa tông môn, ngơ ngác bị bán đi mà không biết.Bình thường nàng không được sủng ái, bây giờ Thanh Diễn Tông nghĩ trăm phương ngàn kế bắt người đi gả thay, Thẩm chưởng môn chỉ cần hơi dỗ dành Thẩm Diệu Âm, lại thổi gió bên tai nàng vài câu vì tông môn mà đại nghĩa diệt thân là có thể dỗ nàng rời đi, không khóc cũng không nháo, tiểu cô nương kia mới là kẻ ngốc chứ.Thẩm Nhu biết chạy, nàng ta còn thông minh hơn so với bất kỳ ai.Thẩm Phụng Thiên mặc kệ Tả hữu hộ pháp nghĩ thế nào, ông ta chính là chờ câu nói "chịu tất cả trách nhiệm" này của Hứa Thừa Phong.Gả cho Tư Đồ Yếm chính là lâm vào cảnh chín phần chết một phần sống, cho dù rốt cuộc Tư Đồ Yếm vẫn còn sống hay đã chết rồi, nữ nhân nào gả cho hắn đều nhất định không còn đường sống.
Sao hắn có thể đưa Thẩm Nhu qua chờ chết được?Hứa Thừa Phong lôi kéo Thẩm Nhu bỏ trốn, việc này ông ta đã mắt nhắm mắt mở cho qua, thật ra không phải ông ta coi trọng cái tên ở rể Hứa Thừa Phong này, mà là không muốn gả Thẩm Nhu đi.Đừng nói là lôi kéo hắn bỏ trốn cùng, cho dù lúc trước Thẩm Nhu chỉ đem theo một con rùa bỏ trốn, Thẩm Phụng Thiên cũng sẽ không ngăn cản nàng.Lại nói, tìm Thẩm Diệu Âm đi gả thay cho cái kẻ đã chết kia, cũng coi như hoàn thành ước định với Thanh Phong đạo nhân và tông môn của bọn họ, đứng không?Mặc dù Thanh Phong đạo nhân chưa thành thần, nhưng mà chuyện tốt một đời của ông ấy, trong tiên giới ai mà không khen một câu "người tốt" khi nhắc tới ông ấy chứ.Cho dù cái kiểu tán dương này chưa chắc là thực tình, nhưng mà ông ta cũng làm như vậy.Lúc trước, sau khi Thanh Phong đạo nhân thu nhận tên đồ đệ Tư Đồ Yếm, liền nói mình muốn kết thân với Thanh Diễn Tông.
Nếu không phải Thẩm Phụng Thiên từng chịu ơn cứu giúp của Thanh Phong đạo nhân, ông ta mới không muốn đồng ý hôn sự này.Có điều bây giờ tốt rồi, ông ta đưa Thẩm Diệu Âm qua, ân tình coi như hoàn trả đủ, Thanh Diễn Tông và Côn Luân động phủ có thể giữ danh dự hai bên, ông ta cũng không còn cần phải nuôi đứa con gái không rõ lai lịch Thẩm Diệu Âm kia.
Loại chuyện một công đôi ba việc này, Thẩm Phụng Thiên cực kỳ vui lòng làm, dù sao cũng đâu phải con gái của ông ta đi lấy chồng, ai đi chịu chết cũng vậy thôi.Chỉ là tình huống bây giờ có chút khó giải quyết, các đệ tử trong tông môn đều đang to nhỏ đàm tiếu, dùng những ngôn từ sỉ nhục Thẩm Nhu.
Thẩm Phụng Thiên càng nghĩ càng cảm thấy không thể để cho Thẩm Nhu chịu loại oan ức này, nên tìm người gánh thay!"Hứa Thừa Phong, ngươi dám xúi giục Thẩm Nhu chạy trốn cùng mình, ngươi như vậy thì coi Thanh Diễn Tông chúng ta là nơi nào, coi Côn Luân động phủ là nơi nào?Nếu không phải Diệu Âm có lòng vì nghĩa diệt