Ngón tay Lục Triết run rẩy gõ chữ: Có thể giảm giá không?
Hệ thống:...
Lục Triết: Đổi thành nhiệm vụ 100 vạn được không?
Hệ thống: Kiểm tra đo lường phát hiện số tiền tiết kiệm hiện tại của người chơi là 98 vạn.
Lục Triết bị vạch trần thì xấu hổ sờ mũi, sau đó tiếp tục viết: Nhiệm vụ có thể chia thành giai đoạn không?
Hệ thống: Không thể.
Lục Triết: “...”
Vất vả lắm mới nhìn thấy Phó Lê, Lục Triết cũng rất bất đắc dĩ, căn bản là anh không thể nói chuyện với Phó Lê được, phải làm sao bây giờ?
Hệ thống không nhượng bộ, Lục Triết cũng không làm gì được, anh nằm trên giường, lấy điện thoại ra thì thấy Phó Lê đã về đến nhà.
Anh nhanh chóng lấy quyển sổ ra rồi viết: Tan học chưa?
Không lâu sau Phó Lê cũng lấy điện thoại ra xem xét tình huống của bé con, thấy những gì anh viết bèn viết lên màn hình điện thoại: Tan học rồi. Bé con, giờ tan học hôm nay mẹ gặp phải một anh chàng đẹp trai nhưng khá kỳ lạ.
Mặt Lục Triết hơi đỏ, sau đó giả vờ bình tĩnh viết: Kỳ lạ thế nào? Đẹp trai như nào?
Phó Lê: Hình như anh ấy không nói được, mẹ nhìn dáng vẻ của anh ấy thì hình như ảnh muốn nói gì đó với mẹ, không biết có phải là cần giúp đỡ gì hay không. Anh ấy thật sự rất đẹp trai, mẹ rất thích đôi mắt của anh ấy, mắt phượng thật là đẹp. Khác với đôi mắt tròn xoe của bé con nha.
Lục Triết: "..." Thật xin lỗi, mắt của tôi không phải mắt tròn xoe, mắt tôi chính là mắt phượng mà em nói đó.
Lục Triết giơ tay sờ lên mắt của mình, trong lòng hân hoan, trên mặt lại giả vờ bình tĩnh viết xuống: Đó là nam sinh đẹp nhất mà em từng gặp à?
Phó Lê: Đúng vậy, hơn nữa nhìn vóc dáng của anh ấy rất cao. Tuy lúc thấy anh ấy mẹ đang ngồi trong xe nhưng so sánh anh ấy với nam sinh đứng bên cạnh thì phải cao ít nhất 1m85, mùa đông mặc hơi nhiều nên không biết dáng người như thế nào. Hy vọng anh trai nhỏ có cơ bụng với cơ ngực.
Lục Triết không nhịn được sờ lên vị trí cơ bụng và cơ ngực mình... cơ không nổi lên rõ lắm.
Căn bản là anh không đi rèn luyện vào thời gian này, cho nên tuy có dáng người tam giác ngược nhưng thật ra trên người lại không có cơ bắp gì. Dù sao thì anh cũng chưa từng nghiêm túc rèn luyện, nếu có thì cũng chỉ là lúc tập những chương trình võ thuật mà Phó Lê sắp xếp cho anh mà thôi.
Lục Triết: Tôi muốn đi học, có chương trình học rèn luyện dáng người nào hay không?
Bên anh có thể xếp cho Phó Lê lớp học uốn nắn, vậy nên bên Phó Lê cũng có chứ nhỉ?
Nghĩ đến hôm nay nhìn thấy Phó Lê, mặt với tai Lục Triết hơi đỏ.
Cô...rất khác so với tưởng tượng của anh.
Anh nghĩ chắc vóc dáng của Phó Lê khá nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng không ngờ Phó Lê lại cao hơn 1m7. Không phải chân ngắn mà là chân dài. Mặt cũng không phải tròn, cằm có hơi nhọn nhưng không phải rất nhọn, trên mặt có cảm giác thịt của người con gái tuổi này, nhưng sau khi trang điểm, hai bên tóc cuốn ra sau thì trông khuôn mặt có vẻ rất nhỏ.
Mắt to nhưng không tròn, nhìn như mắt hoa đào lại như là mắt hạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, làn da trắng mịn…
Tất cả giống như dựa theo sở thích của anh vậy.
Lục Triết cảm nhận được tốc độ tim đập của mình ngày càng nhanh, anh sợ Phó Lê nhìn ra điểm khác thường nên lập tức giơ tay che lại nửa khuôn mặt, khoé miệng ở bên dưới bàn tay không khỏi cong lên.
Phó Lê: Mẹ đã tìm rồi, có chương trình học như vậy. Bé con muốn rèn luyện dáng người à? Mẹ đã đặt lịch trước cho con rồi, rèn luyện cho tốt, sau này muốn ra ngoài quyến rũ các em gái xinh đẹp thì không thể thiếu cơ ngực, cơ bụng được đâu!
Lục Triết: "..." Có thể quyến rũ em được không?
Lục Triết rất muốn hỏi nhưng lại sợ dọa cô sợ.
Bây giờ anh quá bị động, tuy đã biết thân phận của Phó Lê, có thể đi tìm cô bất cứ lúc nào nhưng anh không thể trao đổi bằng ngôn ngữ với cô, chỉ có thể viết, tóm lại là rất bất tiện.
Mà giờ phút này, Phó Lê đã mở xong chương trình học cho bé con. Tuy nói gần đây cô tích góp được không ít lần sửa nội dung cốt truyện, trong thời gian ngắn thăng cấp cho bé con khá nhiều lần, nhưng cô vẫn nạp tiền cho bé con để tăng thêm tốc độ đi học của bé.
Sau khi Lục Triết trở lại nhà họ Lục thì thời gian đi làm thêm giảm hẳn nên hệ thống tự sắp xếp thêm được rất nhiều chương trình học cho anh.
Anh suy nghĩ một chút, vẫn thông qua phần nói chuyện phiếm để Phó Lê sắp xếp các loại chương trình học cho anh, có thể giúp anh nhanh chóng học được những kiến thức này.
Mà bây giờ anh có hơn 90 vạn, giữ lại mấy vạn mua đồ cho bé yêu Phó Lê, còn dư lại 90 vạn làm vốn kinh doanh.
Thật ra Lục Triết rất buồn rầu, rốt cuộc anh nên kinh doanh gì đây. Phú khả địch quốc, đầu tiên là có thể buôn bán ở địa phương, dù sao anh cũng không thể đi cướp ngân hàng.
Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên một ý tưởng loé lên trong đầu Lục Triết, trao đổi với hệ thống đi...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến kỳ thi thử lần 2 của lớp 12 của Trung học Hoành Thụy.
Lúc này là kỳ thi thử đại học, các học sinh không ngồi theo danh sách xếp hạng của điểm thi mà là ngồi theo thứ tự hệ thống sắp xếp.
Phó Lê kinh ngạc phát hiện, mỗi lần thay đổi thứ tự như vậy, cô đều ngồi phía sau Tô Xuân Xuân...
Cô cảm thấy đây chắc chắn là cốt truyện gì đó đang chờ mình cho nên lần thi hôm nay cô rất căng thẳng.
Buổi chiều lúc thi toán, nam sinh ngồi cạnh Phó Lê ném một mẩu giấy nhỏ, mẩu giấy không rơi chuẩn vào người phía trước Tô Xuân Xuân mà rơi xuống bên cạnh Tô Xuân Xuân.
Tô Xuân Xuân sửng sốt một chút, nhìn về phía sau, phát hiện vẻ mặt nam sinh ném giấy hoảng loạn.
Đúng lúc này, thân thể Phó Lê không chịu khống chế nói: "Thưa thầy, em..."
Phó Lê nhận ra thân thể không thích hợp, lập tức đọc thầm trong lòng: "Sửa chữa nguyên tác!"
Cô không kịp xem nguyên tác, căn bản là không kịp vì nó giống như loại thời khắc khẩn cấp trong nhà ăn lần trước.
Trước mặt xuất hiện một khung tròn không có thật:
[Phó Lê bắt được cơ hội, lập tức nói: "Thưa thầy, em muốn báo cáo! Tô Xuân Xuân gian lận trong thi cử!"
Tô Xuân Xuân vừa nghe được lời này, lập tức luống cuống: "Em...em không có."
Phó Lê sao có thể để Tô Xuân Xuân tránh được một kiếp, lập tức nói: "Tôi thấy rõ cô muốn nhặt mẩu giấy kia!"]
Khuôn mặt Phó Lê bình tĩnh, sửa lời thoại thứ nhất của mình.
Sau khi chọn OK xong, thân thể của cô không chịu khống chế nói: "Em muốn đi WC."
Giáo viên liếc nhìn Phó Lê một cái, gật đầu: "Đi đi."
Trong đó có một giáo viên đi theo Phó Lê đến toilet, một giáo viên ở lại.
Sau khi Phó Lê trở về, giám thị đi theo nhìn thấy một mẩu giấy trên mặt đất, ngồi xổm xuống cầm lên, vừa mở ra nhìn, ấy vậy mà bên trong chính là đề và đáp án điền vào chỗ trống.
Giám thị chưa xem bài thi, không biết đúng hay sai, nhưng đã viết ra, chắc chắn là có người gian lận.
Cô ấy bình tĩnh vuốt mẩu giấy trong tay, sau đó đi ra ngoài, để người khác tra camera xem ai là người đã ném mẩu giấy này.
Hôm nay sau khi thi xong, Phó Lê sửa sang lại balo ở cửa phòng học, một đám đàn em
đến lôi kéo cô lên sân thượng khu dạy học thảo luận về đáp án hai môn thi hôm nay.
"Aaa! Câu cuối đề toán lúc chọn giữa B và D, em chọn B, chị Lê chọn D....em khóc mất!" Đàn em số một mặt mũi tràn đầy bi thương như là mập mạp trăm cân.
Đàn em số hai vỗ vỗ bả vai cậu ta, nói: "Điểm trắc nghiệm toán của chị Lê lần nào cũng max điểm, trên cơ bản đều chỉ bị trừ điểm ở những câu hỏi cuối, hơn nữa đều trừ ở những chỗ đơn giản dễ sai này, có thể nói là cậu đã mất 5 điểm này rồi."
Phó Lê: "..." Không biết đây là khen hay chê cô nữa?
Đàn em số ba nhìn bài thi ngữ văn, phát hiện đáp án đều giống nhau, nhẹ nhàng thở ra. Câu hỏi trắc nghiệm ngữ văn không nhiều lắm, so xong rất nhanh.
Phó Lê vốn định đợi bọn họ so hết thì về nhà, kết quả là đàn em số một nói: "Đúng rồi chị Lê, chị có nghe nói gì không? Gần đây có tiêm bù nước rất hot."
Phó Lê nghi ngờ: "Gì cơ? Tiêm mesotherapy* á?"
*Phương pháp tiêm mesotherapy (còn gọi là tiêm meso) là thủ thuật làm đẹp không xâm lấn. Đây là kỹ thuật tiêm vi điểm, đưa trực tiếp lượng thuốc hoặc dưỡng chất rất nhỏ vào da và chỉ cần sử dụng một cây kim tiêm để tiêm vào da.
Xem thêm chi tiết tại ĐÂY.
"Không phải tiêm meso mà là tiêm bù nước. Là một loại thuốc tiêm mỹ phẩm kỳ diệu lắm á, sau khi tiêm xong thì da mình trắng nõn mịn màng, cơ mà chỉ hiệu quả được có ba ngày thôi. Tiêm meso chỉ có tác dụng với mặt, tiêm bù nước thì được cả người. Với cả nghe bảo sau 3 ngày thì cũng chưa hết tác dụng ngay đâu mà dần dần nó mới hết cơ. Ôi em nghe mà rung rinh dã man."
"Thật sự tốt như vậy á? Có an toàn không? Sau khi tiêm xong thì sẽ giải quyết luôn được việc trang điểm mà mặt bị mốc rồi đúng không?"
"Khỏi phải nói đến chuyện mặt bị mốc, nó còn làm chậm lại tốc độ lão hóa, da khô dễ lão hóa hơn cả da dầu, đây chính là bảo bối của da khô ấy! Nhưng nghe nói giá không rẻ đâu, giá gốc của một kim tiêm là 888 tệ? Tuy nói hiệu quả được ba ngày, nhưng nếu trong trường hợp đặc biệt quan trọng thì tiêm một mũi cũng được, nếu là phụ nữ có tiền thì hoàn toàn có thể dùng để bảo dưỡng lâu dài."
Phó Lê sờ mặt của mình, làn da của thân thể này khá khô, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ thì lúc mùa đông cởϊ qυầи áo thường sẽ có tế bào da chết bong ra. Ở phía nam mà còn như thế thì có thể hình dung ra là nó khô đến như thế nào. Dù sao bây giờ còn trẻ, sau này già rồi có khả năng sẽ càng ngày càng khô.
Chỉ có điều lúc cô xuyên sách tới vẫn là mùa hè, lúc thời tiết dần dần trở lạnh, cảm thấy trạng thái làn da vẫn còn khá tốt. Nếp nhăn ở khoé mắt đều biến mất, cũng không xuất hiện tình huống khô da. Không chỉ như thế, kỳ kinh nguyệt tháng này còn đến đúng ngày...
Phó Lê đang nghi ngờ, có phải mình nuôi bé con không chỉ thay đổi được cốt truyện nguyên tác mà còn có thể thay đổi làn da của mình luôn không?
"Cậu thấy đáng tin cậy không? Dù sao cũng phải tiêm vào người, không biết có tác dụng phụ gì không?" Một đàn em hơi nghi ngờ.
"Đã được đưa đi kiểm nghiệm ở cục chuyên môn quốc gia rồi, khẳng định tất cả các thành phần không gây hại cho cơ thể. Nghe bảo đây là phát minh của thanh niên đấy, giờ mới có tiêm bù nước được đưa vào sử dụng thôi chứ mấy sản phẩm còn lại vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Tui nghĩ mình cứ xem đã, dù gì giờ mình vẫn còn trẻ mà, đợi thêm năm rưỡi nữa nếu không có tin xấu gì thì mình thử triển coi thế nào.”
Phó Lê nghe xong thì hơi động lòng: "Có nói sản phẩm đang chuẩn bị là gì không?"
"Chắc là một ít mỹ phẩm làm trắng, sản phẩm làm đẹp gì đó, chắc là những thứ này."
Phó Lê thấy có lý, lập tức gật đầu.
Tối về nhà thì Phó Lê phát hiện bé con nhà mình đang cúi đầu làm gì đó. Cô tò mò ấn phóng to, kết quả phát hiện nội dung lại bị làm mờ không thể xem.
Trong lòng Phó Lê không vui hỏi: "Có cái gì mà VIP cao quý là tôi không thể nhìn thấy?"
Hệ thống: "Đây là bảng kế hoạch buôn bán của bé con, không thể tiết lộ nha."
Phó Lê ngạc nhiên: "Bé con nhà tôi muốn buôn bán á? Bé vẫn còn đang đại học năm hai mà, giỏi như vậy cơ à?"
"Đúng vậy ó, mục tiêu của bé con là phú khả địch quốc." Hệ thống tiếp tục nói: "Ký chủ cũng có thể giúp bé con một chút đó."
"Tôi phải giúp như thế nào?" Phó Lê khó hiểu.
"Trong cửa hàng đạo cụ có lựa chọn khác, có đạo cụ gia tăng cơ hội cho bé con, có thể giúp bé con dễ dàng kiếm được tiền mà giá lại không đắt nha."
Phó Lê tò mò ấn vào xem, đúng là không đắt, gia tăng cơ hội mười ngày chỉ mất 100 đồng vàng, một tháng cũng chỉ 300 đồng vàng mà thôi."
Phó Lê ấn mua, sau đó sử dụng đạo cụ: "Phú khả địch quốc là kiếm được bao nhiêu? Bé con muốn buôn bán gì?"
"Bé con tự có tính toán của mình. Ký chủ chỉ cần giúp bé con ở mặt cơ hội là được."
Hệ thống không muốn cho Phó Lê biết thì Phó Lê lại càng muốn biết.
Cô lập tức viết xuống dòng chữ ở trên vở bên cạnh bé con: Bé con, con muốn buôn bán cái gì?
Sau đó sợ bé con nhà mình không thấy được còn đặc biệt dịch vở qua phía bé con.
Sau khi thấy, Lục Triết lại gần nhìn, khoé miệng anh nhếch lên rồi viết xuống dưới dòng chữ kia: Làm nhà cung cấp cho bệnh viện thẩm mỹ.
Phó Lê hơi kinh ngạc: Hàng từ đâu tới???
Lục Triết: Con đường bí mật, bạn nhỏ không thể hỏi nhiều.
Phó Lê: Đứa con bất hiếu, gọi mẹ là gì đó!
Sau khi nhìn thấy thì độ cong nơi khóe miệng Lục Triết càng sâu, cảm thấy trên người Phó Lê có một loại cảm giác không khỏe rất mãnh liệt.
Chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần thì là nữ thần lạnh lùng, lúc ngồi trong xe nói chuyện thì rất dịu dàng, nhưng bây giờ lại giống như một đứa trẻ, rất trẻ con.
Anh thật sự muốn biết khi cô phát hiện bé con trong điện thoại là anh thì cô sẽ có vẻ mặt gì.
Vì thế anh phải nỗ lực kiếm tiền trước mới được, đầu tiên định ra mục tiêu nhỏ, kiếm 10 tỷ được không ta?