Phó Lê thấy bé con nhà mình không trả lời, tiếp tục nói: Hệ thống nói bé con phải hoàn thành nhiệm vụ phú khả địch quốc, mẹ không có cách nào giúp con cả, chỉ có thể giúp con mua đạo cụ tăng giá trị may mắn lên thôi, vậy nên trong một tháng này con sẽ may mắn hơn trước rất nhiều đấy. Bé con à, con phải nỗ lực kiếm tiền nha!
Lục Triết thấy dòng này, không nhịn được nhắn lại: Đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Anh sẽ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ để có thể nói chuyện với cô.
Hôm nay Lục Triết ngủ khá muộn, trước khi ngủ còn mở app nuôi bé con ra xem, phát hiện bé yêu Phó Lê đã lên giường ngủ.
Bé chibi đáng yêu Phó Lê nằm ở trên giường, mái tóc xoăn xõa ra, gương mặt mũm mĩm trắng nõn nà, mắt nhắm lại, bên cạnh còn có ba chữ “z” để tỏ vẻ cô đang ngủ.
Thật ra dáng người cô rất cao, nằm trên giường chắc mũi chân gần chạm đến cuối giường, nhưng trong điện thoại của anh, cơ thể cô mới chỉ dài bằng một nửa giường…
Moe quá trời ơi, giống như em bé vậy.
Lục Triết không nhịn được phóng to lên, chọc nhẹ vào má cô.
Trong lúc ngủ, Phó Lê cảm giác có thứ gì đó đang chọc mình, cô khó chịu nhíu mày, xoay mặt sang bên kia ngủ tiếp.
Lục Triết thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, không nhịn được mà chăm chú nhìn cô.
Đột nhiên, hình như Phó Lê thấy nóng nên đạp chăn ra để lộ áo ngủ màu hồng nhạt vô cùng đáng yêu.
Lục Triết biết chắc chắn phòng cô bật điều hòa cả đêm, trong phòng ấm áp nên cô mới đá chăn, nhưng anh vẫn lo cô sẽ bị cảm lạnh nên kéo chăn lại, đắp lên cho cô.
Khuôn mặt Phó Lê cọ cọ gối đầu, vẫn ngủ say như cũ.
Sau khi kết thúc kỳ thi thử, chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học. Phó Lê bắt đầu tiến vào giai đoạn nỗ lực ôn tập, chẳng qua thành tích học tập của cô vốn đã rất cao, muốn có một bước đột phá thì rất khó.
Trong khoảng thời gian này, Phó Lê phát hiện trí nhớ của mình được cải thiện khá nhiều, có rất nhiều kiến thức cô đã học thuộc lòng rồi, nhưng cô sợ quên nên vẫn ôn lại.
Cũng chẳng biết tại sao, cô chỉ ôn qua một lần thôi đã thuộc lòng rồi, lúc làm bài thi vẫn có thể nhớ tới những nội dung đã học, giống như chỉ cần học thuộc là sẽ nhớ mãi vậy.
Phó Lê chỉ nghĩ đây là hiệu quả của việc dạo này ăn khá nhiều đồ bổ não nên thế, cũng chẳng suy nghĩ gì hơn. Hai tháng cứ thế trôi qua, kì thi vào đại học cũng đã kết thúc.
Hôm nay là ngày kết thúc kỳ thi đại học, Phó Lê về đến nhà. Anh cô đã đi công tác nên cô ở lại nhà chị cô mấy ngày. Cháu gái Miểu Miểu của cô rất đáng yêu, bé rất thích ăn đùi gà rán, bé ăn cũng khá nhiều cơm, mỗi lần ăn cơm nhìn cháu gái ăn ngon lành, cô cũng ăn nhiều hơn một chút.
Chỉ mấy ngày thôi mà cô đã tăng 1,5 cân rồi QAQ!
Phó Lê rất cao, tận 1m7, thật ra béo lên 1,5 cân cũng không nhìn ra, nhưng cô rất để ý đến cân nặng của mình.
Cô cũng không phải là dạng gầy trơ xương, trước khi tăng cân, cô chỉ có 52,5 cân, sau khi tăng cân thì là 54 cân. Body của cô rất cân đối, chỗ cần thịt thì có thịt, chỗ cần gầy thì không có chút mỡ thừa nào.
Sau khi tăng 1,5 cân, Phó Lê đi tìm bé con nhà mình khóc lóc kể lể: Bé con ơi, mẹ tăng tận 1,5 cân rồi, chả hiểu kiểu gì, dạo này mới ăn nhiều lên có tí xíu mà tăng tận 1,5 cân lận QAQ!
Lục Triết thấy câu nói này, nghĩ đến việc hôm trước mình đến trường Hoành Thụy tìm Phó Lê.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy ba nữ sinh kia, anh đã cảm thấy Phó Lê rất xinh đẹp, chân rất dài rất thon, nhưng bởi vì khi đó anh nghĩ chân Phó Lê không dài như vậy nên anh không nhìn Phó Lê nhiều, nhìn hai nữ sinh kia nhiều hơn.
Sau đó, anh nhìn hành động của bé yêu Phó Lê trong điện thoại thì mới biết cô gái kia là cô, lúc ấy vì quá ngỡ ngàng nên anh không kịp nhìn kỹ.
Nhưng anh nhớ rất rõ, ấn tượng đầu tiên của anh với Phó Lê đó là: Xinh đẹp, cao ráo, chân vừa thon vừa dài.
Có thể là vì tỉ lệ cơ thể làm dáng người của cô trông càng thêm thon thả, tăng lên 1,5 cân… Ờm, Lục Triết cảm thấy không ảnh hưởng đến ngoại hình của cô cho lắm.
Vì thế Lục Triết đáp lại: Chỉ 1,5 cân thôi mà, mũm mĩm một chút càng xinh.
Bé yêu Phó Lê của anh mà béo lên sẽ càng đáng yêu. Nếu có được gương mặt như bé chibi Phó Lê trong điện thoại thì càng tốt, bé bé tròn tròn đáng yêu hết nấc, giống một bé búp bê phương Tây tinh xảo.
Phó Lê: Thế là con lại không hiểu rồi, mẹ đã thi xong rồi, sau này không cần mặc đồng phục nữa. Mẹ muốn mặc quần áo của mình, muốn mặc những bộ quần áo thật đẹp để đi ghẹo trai. Mẹ sợ béo lên thì mặc quần áo vào sẽ lộ hết cả mỡ ra. Bé con à, trường con có nhiều trai đẹp không? Liệu trò chơi có vẽ các bạn cùng lớp của con giống như sinh viên Đại học B không ta?
Lục Triết thấy lời này, hơi nhíu mày, nhắn lại: Không có nhiều trai đẹp lắm, nhưng có một người rất đẹp trai, chắc chắn em sẽ thích người đó cho mà xem.
Phó Lê tò mò: Là hotboy của trường con hả?
Lục Triết: Trường học không chọn hotboy, nhưng hotboy của khoa Quản trị rất đẹp trai.
Phó Lê: Aaa thật hả! Mẹ định học khoa Quản trị, nhưng vẫn chưa chọn được chuyên ngành cụ thể. Đến lúc đó rồi mẹ sẽ ghé qua khoa Quản trị nhìn xem, nói không chừng mặt mũi hotboy khoa con là dựa theo diện mạo của hotboy trong hiện thực để vẽ đó, ảnh bao tuổi rồi? Không phải là mẹ vừa mới chuyển vào thì ảnh tốt nghiệp luôn đấy chứ?
Lục Triết: Sang năm là năm ba.
Phó Lê: Vậy thì quá tốt! Đợi mẹ lên đại học B rồi xem trường con trông như nào nha~
Lục Triết: Ok.
Thành công lừa Phó Lê sang khoa Quản trị, hotboy Khoa Quản trị nào đó hân hoan trong lòng.
Cho dù gặp mặt không thể nói chuyện thì sao nào? Lừa được người đến rồi tính tiếp!
Vì thi đại học nên đầu tháng 6 Phó Lê được nghỉ, Lục Triết thì nghỉ muộn hơn chút, giữa tháng sáu mới trở lại thành phố A. Anh hơi ngo ngoe rục rịch, rất muốn đi tìm Phó Lê, nhưng lại nhớ ra mình và cô không nói chuyện được với nhau.
Anh mở điện thoại, phát hiện Phó Lê đang ngủ trưa, anh vào hòm thư góp ý hỏi: Có thể viết chữ để nói chuyện với cô ấy ngoài đời không?
Hệ thống: Có thể, nhưng không được để lộ ra bất kỳ chuyện gì có liên quan đến trò chơi.
Lục Triết thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ thầm: Đợi đến lúc quay lại trường, nói không chừng có thể xin được phương thức liên hệ của Phó Lê, giao lưu trên mạng với cô trước. Dù sao gõ chữ trên máy tính nhanh hơn viết tay nhiều.
Anh click mở nhiệm vụ phú khả địch quốc góc phải bên dưới, phát hiện mình đã hoàn thành 1%.
Mấy tháng qua, Lục Triết vẫn luôn mua sản phẩm mà trò chơi cung cấp cho bệnh viện thẩm mỹ, anh đã thành nhà chuyên cung cấp hàng hóa cho bệnh viện.
Không chỉ có tiêm bù nước, còn có tiêm làm trắng da, tiêm giảm béo, tiêm làm mờ quầng thâm mắt,...
Tiêm bù nước cần phải tiêm dài hạn, giá cả cũng khá rẻ, giá gốc của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ là 888, giá không ổn định là 666, Lục Triết bán sỉ là 300 một cái. Mà anh ký hợp đồng với trò chơi, giá gốc mua lẻ là 100 đồng vàng tương đương với 100 nhân dân tệ, giá mua sỉ là 80 nhân dân tệ một cái, một lần mua được hơn một vạn cái.
Mà tiêm làm trắng da hay tiêm giảm béo linh tinh gì đó, sau khi tiêm liên tục trong thời gian ngắn cũng sẽ được hiệu quả dài lâu. Chỉ cần sau này không rám nắng hoặc là không ăn chất béo quá nhiều thì sẽ không quay lại như trước đây, tiêm xóa quầng thâm mắt cũng giống vậy nên giá hơi đắt.
Khác với tiêm trắng da và tiêm thon chân mà bệnh viện cung cấp lúc trước, sau khi hàng mẫu Lục Triết gửi đi được thông qua xét duyệt cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì với cơ thể người. Sẽ không làm hỏng thận hoặc là teo cơ, có thể yên tâm tiêm vào cơ thể.
Tiêm bù nước mua trong hệ thống và bên ngoài có tác dụng giống nhau, nhưng bệnh viện thẩm mỹ bán ra ngoài với giá 8000, giảm giá thì dao động còn khoảng 6000, cho nên Lục Triết rao bán với giá là 3000 một cái.
Tiêm bù nước thì số lượng bán đầu ra rất nhiều nhưng lợi nhuận thu về khá thấp, nhất là đối với những loại da thiếu nước, bổ sung đầy đủ có thể làm chậm quá trình lão hóa.
Trong game còn có tiêm xóa nếp nhăn, cái này bây giờ vẫn đang
chờ ban ngành liên quan xét duyệt, đợi đến lúc có giấy chứng nhận là có thể bán ra với số lượng lớn.
Trong khoảng thời gian này, Lục Triết xem như được chứng kiến các em gái yêu cái đẹp đến nhường nào. Đến khi tiêm xóa nhăn ra mắt, chắc chắn có càng nhiều người bỏ tiền ra mua, dù sao thì đây là thứ mà phụ nữ đứng tuổi cần dùng. Hơn nữa khác với các loại tiêm xóa nếp nhăn khác, sau khi tiêm vào sẽ làm biểu cảm trở nên cứng đờ thì cái này tốt hơn nhiều.
Phó Lê sao mà biết được chỉ trong thời gian ngắn bé con nhà mình đã kiếm được lời như thế. Cho đến lúc bắt đầu nhập học, khi xuất phát đi đến thủ đô, lúc ấy cô mới biết thế nào mới gọi là oan gia ngõ hẹp.
Không hiểu kiểu gì mà lại đi cùng chuyến máy bay với Lục Trăn Xuyên và Tô Xuân Xuân vậy trời?
Tô Xuân Xuân thấy Phó Lê, chủ động tiến lên chào hỏi: “Phó Lê, trùng hợp quá. Cậu cũng học đại học ở thủ đô hả?”
Bấy giờ Phó Lê mới nhớ ra, trong nguyên tác, hình như nam nữ chính sẽ đến đại học B.
Cô gật đầu, lạnh lùng nói: “Ừ, đại học B.”
Lục Trăn Xuyên vừa nghe thấy thế, ánh mắt nhìn Phó Lê cũng không có thiện cảm, theo bản năng cảm thấy Phó Lê biết bọn họ sẽ đi, nên lúc này mới đi theo.
Nhưng Phó Lê không nhìn Lục Trăn Xuyên lấy một lần.
Trên thực tế, bây giờ cô đã không cần lo cơ thể mình không chịu khống chế nữa rồi.
Nguyên tác là một quyển tiểu thuyết vườn trường, nữ phụ Phó Lê tìm đường chết trong giai đoạn cấp 3, bởi vì thành tích của Phó Lê không thi đậu được đại học B nên chỉ học một trường đại học bình thường ở Bắc Kinh. Mà vào thời điểm cô học đại học, đúng lúc nhà họ Phó vẫn chưa phá sản, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè trở lại thành phố A mới có thời gian chỉnh Tô Xuân Xuân. Hơn nữa sau khi học đại học không lâu, vì anh rể nhà giàu số một qua đời, nhà họ Phó lại xuống dốc nên nhanh chóng bị Lục Trăn Xuyên làm cho phá sản.
Cho nên cốt truyện sau này cô hại Tô Xuân Xuân cũng không còn nhiều, cô chỉ cần chú ý lúc mình nghỉ đông và nghỉ hè ra cửa có gặp Tô Xuân Xuân hay không thôi, nếu gặp phải thì có khả năng sẽ có cốt truyện, đến lúc đó sửa chữa là được.
Tô Xuân Xuân cười hỏi: “Cậu vào khoa nào vậy? A Xuyên học khoa Quản trị, tớ học khoa Kế toán.”
Phó Lê: “…Khoa Quản trị.”
Lục Trăn Xuyên: “…” Aaa Phó Lê sao cậu lại bám dai như đỉa vậy! Đừng tưởng rằng vào chung một khoa mà thích nhau được nhá.
Có vẻ như Tô Xuân Xuân cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, nói: “Trùng hợp thật đấy, vậy cậu học chuyên ngành gì?”
“Quản trị kinh doanh.” Phó Lê ngoài cười nhưng trong không cười.
Lục Trăn Xuyên, Tô Xuân Xuân: “…”
Lục Trăn Xuyên cũng chọn chuyên ngành này nên ánh mắt nhìn Phó Lê lập tức trở nên cực kỳ không có thiện cảm, cậu ấy luôn có cảm giác Phó Lê mơ ước sắc đẹp của mình!
Phó Lê không muốn để ý đến bọn họ, đúng lúc cần phải đăng ký, sau khi họ đi đăng ký, Phó Lê bèn nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hôm nay Lục Triết rất chờ mong, anh biết hôm nay tân sinh viên sẽ nhập học, cũng biết Phó Lê học khoa Quản trị nên chủ động xin đi chào đón tân sinh viên, đến đăng ký thông tin của mọi người.
Vì thế, hôm nay anh đến từ sớm, ngồi ở chỗ tiếp đón tân sinh viên. Rất nhiều nhóm đàn em không dám tin ngày đầu tiên nhập học đã có một đàn anh cực đẹp trai ở chỗ báo danh đăng ký cho mình, trong lòng sôi nổi cảm thấy chọn chuyên ngành này thật sự là quá đúng. Có người mạnh dạn lên xin số điện thoại, Lục Triết trực tiếp bảo bọn họ nhớ kỹ số mà ban trợ lý chia sẻ.
Khi Phó Lê đến báo danh, cô kéo theo một vali hành lý rất to, ngoại hình xinh đẹp, vóc dáng lại cao, đi trên đường luôn dễ dàng hấp dẫn tầm mắt mọi người, cho dù là nam hay nữ.
Lúc tìm được chỗ báo danh chuyên ngành Quản trị kinh doanh, cô kinh ngạc phát hiện, ấy vậy mà anh đẹp trai mắt phượng ở cửa trường cấp 3 Hoành Thụy đang ngồi ở kia.
Phó Lê đến gần, nói: “Chào anh, em là tân sinh viên chuyên ngành Quản trị kinh doanh, em tên Phó Lê.”
Lục Triết ngẩng đầu nhìn cô, đây là lần thứ hai hai người gặp nhau, trong lúc nhìn nhau, hai người đều đang thưởng thức bề ngoài của đối phương.
Lục Triết cảm thấy, ngoại hình của Phó Lê thật là đẹp, cho dù là người thật hay là bé chibi Phó Lê, đều đẹp!
Chỉ cần là cô, thì đều đẹp.
Lục Triết gật đầu, tìm thông tin cho cô, xử lý thủ tục nhập học, trong lúc đó anh hé miệng muốn nói chuyện, nhưng vẫn không thể phát ra tiếng.
Anh chủ động đứng lên, đi giúp Phó Lê lấy vali, sau đó lấy điện thoại mình đã gõ chữ từ lâu rồi cho cô xem: Anh dẫn em đến ký túc xá.
Phó Lê vừa thấy, lập tức gật đầu: “Vâng, cảm ơn đàn anh.”
Hai đàn anh đàn chị khác ở chỗ báo danh thấy cảnh này, mặt không cảm xúc.
Toàn bộ buổi sáng, không ít sinh viên nữ khóa dưới hỏi Lục Triết có thể đưa bọn họ đến ký túc xá hay không, Lục Triết đều để người khác dẫn bọn họ đi.
Bây giờ có em gái xinh đẹp đến, nhìn diện mạo cùng dáng người rất có thể sẽ là hoa khôi mới của khoa Quản Trị bọn họ, anh xuống tay ngay.
Ha, đàn ông!
Phó Lê đi cạnh Lục Triết, hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người. Cô cảm thấy vali của mình hơi to, bên trong cũng nhiều đồ, để Lục Triết cầm cô cũng thấy rất xấu hổ nên nói: “Đàn anh, nếu không thì để em xách ạ?”
Lục Triết lắc đầu, một tay gõ chữ trên điện thoại: Không cần, rất nhẹ, em đừng khách khí.
Phó Lê cảm thấy anh trai nhỏ mắt phượng không chỉ có ngoại hình đẹp, còn rất dịu dàng, nhưng tiếc là không nói được. Anh đẹp trai như vậy, vóc dáng cao như vậy, tốt bụng như vậy, nếu có thể nói, chắc chắn giọng cũng rất êm tai!
Lục Triết dẫn Phó Lê đến ký túc xá nữ, để Phó Lê đăng ký, dì quản lý ký túc đưa chìa khóa cho cô xong, hai người đi lên.
Ký túc xá của Phó Lê ở tầng sáu, cũng may có Lục Triết giúp cô xách vali, nếu không thì đi từng này tầng, vali còn nặng, Phó Lê sợ là lết mãi không xong.
Khi đến phòng ngủ, vẫn chưa có ai tới.
Lục Triết mở một bản ghi nhớ khác, bên trên viết: Có việc thì gọi vào số này, lưu lại đi, 1XXXXXXXXXX.
Phó Lê cho rằng đây là số điện thoại của chủ nhiệm lớp, lập tức lấy điện thoại ra lưu lại.
Lục Triết suy nghĩ một chút, lại viết tiếp: Số WeChat chính là số điện thoại.
Phó Lê nhìn thấy dòng chữ anh viết, hơi nghi ngờ, đây là muốn cô add số WeChat của chủ nhiệm hả?
À ha, nói không chừng là muốn add để lập nhóm lớp!
Phó Lê nhanh chóng gật đầu: “Vâng, em sẽ thêm hết mọi người ạ. Đàn anh đi tiếp đón những bạn học khác đi ạ.”
Lục Triết hơi không nỡ, gật đầu, đi trước.
Lúc đi xuống tầng anh mở WeChat ra, không bao lâu thì có thông báo có người xin bạn tốt: Tân sinh viên ngành quản trị kinh doanh Phó Lê.
Anh hơi cong khóe miệng lên, đồng ý kết bạn, sau đó chia sẻ những việc cần chú ý với nội quy trường học mình đã sớm chuẩn bị xong cho Phó Lê.
Bé yêu đáng yêu nhất:【 Hình ảnh 】
Bé con moe cực: Vâng cảm ơn thầy, em sẽ chú ý.
Lục Triết thấy cô nhắn lại, biết cô tưởng mình là thầy giáo thì khóe miệng hơi cong lên. Nhìn nickname WeChat của Phó Lê, mặt anh hơi đỏ.
Gọi là bé con… chắc là đang nói anh. Moe cực?
Thôi được rồi, tuy không giống từ khen ngợi cho lắm, nhưng cũng tạm được.