Phó Lê thấy thế, nhẹ nhàng thở ra.
Lần trước cô dùng phòng bếp của trò chơi làm đồ ăn, nguyên liệu là hệ thống đưa, mặc dù cảm thấy bé con vứt hết đi thật sự rất lãng phí, nhưng dù sao thì cũng không tốn tiền. Lần này mà ném giày đi, vậy thì chính là lãng phí mười đồng tiền của cô!
Phó Lê vừa nghĩ đến việc sau này mỗi lần bé con thăng cấp thì lại phải lên không ít chương trình học, mà mở khóa chương trình học thì cô phải tiêu tiền thì cô đã rất đau lòng, cô vẫn quyết định phải hạn chế việc nạp tiền một chút.
Bé con chibi trong điện thoại cầm lấy balo đi ra ngoài. Lúc mua bữa sáng, có thể là phát hiện mình không đói lắm nên chỉ mua cái bánh bao nhỏ giá nửa tệ thôi.
Phó Lê tò mò hỏi: “Hệ thống, cái ống tiêm dinh dưỡng lúc trước kia ấy, có thể làm bé con cảm thấy no bụng mấy ngày thế?”
“Cảm giác no bụng có thể kéo dài 72 giờ á.” Hệ thống nói.
Phó Lê suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Tôi có thể trực tiếp nạp tiền hay không, tăng tiền tiết kiệm cho bé con?”
Một ống tiêm dinh dưỡng giá một trăm tệ, đặt ở trong tiền tiết kiệm của bé con thì đủ tiền cơm một tuần của bé. Mà tiêm ống tiêm dinh dưỡng vào, mặc dù bé con không cảm thấy đói, nhưng lo lắng cho tình huống thân thể của mình, vẫn sẽ mua chút đồ để ăn, quá thiệt.
“Có thể nhó ký chủ, chỉ cần bé con chịu nhận tiền của cô.” Hệ thống bỉ ổi nói.
Phó Lê: “…” Luôn cảm thấy hệ thống nói như vậy có nghĩa là bé con sẽ không lấy tiền.
Bé con chibi trong điện thoại đi đến trong phòng học. Phó Lê phát hiện, toàn bộ người trong phòng học chỉ có bé con là chibi đáng yêu, những người khác chỉ là một hình vẽ con người màu trắng nhách, thậm chí không có khuôn mặt hay kiểu tóc.
“Trước kia tôi còn cảm thấy hình ảnh trò chơi của mấy người tinh xảo xinh đẹp, bay giờ tôi rút lại câu nói kia, làm ẩu!”
Hệ thống: “…Không phải nhiệm vụ quan trọng thì sẽ không xuất hiện diện mạo đâu, nếu giai đoạn sau của cốt truyện cần bọn họ lên sàn thì lúc ấy họ mới có thể xuất hiện khuôn mặt.”
Phó Lê đến trường học, sau khi xuống xe lập tức đi đến phòng học. Bởi vì tạm thời trong tay không có quyền hạn sửa chữa cốt truyện, lần thăng cấp tiếp theo phải học 8 tiết học mà bây giờ vẫn thiếu hai tiết, cho nên Phó Lê muốn tránh không muốn mình tiếp xúc với nam nữ chính.
Vừa hết tiết cô đã chạy tới toilet, thà rằng ngửi “hương thơm nức mũi” của toilet cũng không muốn chờ ở phòng học.
Sau một buổi sáng, đàn em của cô xúm lại thảo luận với nhau:
“Có phải chị Lê ăn cái gì đấy nên hỏng bụng rồi không? Sao vẫn luôn chạy đi WC thế? Đi nhiều lần lắm rồi á.”
“Trước khi hết tiết tui ngửi thấy ở toilet có mùi rất thối, không phải là chị Lê ấy chứ?”
“Nói thực tế một chút, người dù có đẹp thì thứ đi ra là shit nên vẫn phải có mùi shit!”
Phó Lê không nghĩ tới đàn em của mình ở sau lưng hiểu lầm mình như vậy, cô vẫn còn đang ở trong toilet chịu đựng “Hương thơm nồng nàn”, nhàm chán nghịch điện thoại.
Trong chốc lát cô chuyển bản đồ đến trong nhà bé con, xem cần sửa sang lại gì đó cho bé; trong chốc lát nhảy sang xem bé con, xem bé với bạn học cùng nhau đổi phòng học chuẩn bị đi học; lại nhìn bé cực cực khổ khổ đưa cơm hộp, sau đó bởi vì cảm thấy không đói bụng nên dứt khoát lại không ăn cơm trưa.
Còn may là hiệu quả của ống tiêm dinh dưỡng vẫn còn, bằng không bé con nhà cô cứ không ăn cơm đúng giờ như này, sau đó đói bụng nhất định là thân thể sẽ phát run giống như ngày hôm qua!
Cuối cùng, hết giờ nghỉ trưa, Phó Lê cũng đi ra ngoài, cô sắp ngửi quen cái mùi thối này rồi, rửa sạch tay ra ngoài, phát hiện ánh mắt nhóm đàn em nhìn mình đầy kỳ lạ.
Cô nghi ngờ: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Chị Lê, hôm nay chị thật xinh đẹp! Kiểu tóc này rất hợp với chị luôn!” Đàn em số một cười nói.
“Đúng vậy đúng vậy, ngày thường chị Lê đã đẹp rồi, hôm nay rất là đẹp luôn.” Đàn em số hai cũng nhanh chóng khen theo.
Phó Lê: “…” Kiểu tóc này của cô không phải ngày nào cũng giống ngày nào à? Sao hôm nay lại thành rất là đẹp rồi thế?
Phó Lê không biết trong hồ lô của bọn họ lại muốn bán loại thuốc gì, dứt khoát không để ý đến bọn họ nữa.
Suốt cả ngày, Phó Lê thành công tránh né nam nữ chính, mãi cho đến buổi tối mới nhanh chóng xếp lớp học cho bé con.
Tối hôm đó, bé con thành công thăng cấp đến level 4, đến level 5 thì mở khóa chức năng đặt lịch học trước, còn phải trên mười tiết học.
Trước khi ngủ, Phó Lê còn xếp cho bé con một tiết học, dự tính buổi tối hôm sau mình có thể làm bé con lên tới level 10, vì thế buổi tối ngủ rất ngon.
12 giờ khuya, Phó Trịnh Đào về nhà.
Anh ấy nhìn cửa phòng Phó Lê, thấy trong khe cửa không hắt ánh sáng ra, biết là Phó Lê ngủ rồi, lúc này mới hỏi dì giúp việc: “Mấy ngày nay cháu về muộn, Tiểu Lê có nói gì không?”
“Không ạ, hình như mấy ngày nay cô chủ rất thích nghịch điện thoại, thường thường lại phải lấy ra xem.” Dì giúp việc nói.
Phó Trịnh Đào gật đầu, vừa tháo cà vạt vừa về phòng ngủ của mình.
Ngày hôm sau lúc Phó Lê dậy, kinh ngạc phát hiện anh trai mình đã dậy rồi.
Lúc ăn sáng, cô cười nói: “Anh, hôm nay anh dậy sớm thế.”
Phó Trịnh Đào “Ừm” một tiếng, sau đó lúc ăn bữa sáng, thường thường chú ý Phó Lê một chút. Thấy Phó Lê thật sự thường xuyên nhìn điện thoại, không nhịn được nhắc nhở: “Ăn cơm cho tử tế vào, đừng luôn xem điện thoại như thế.”
“Dạ.” Phó Lê tủi thân lên tiếng.
Sau khi ăn sáng xong, Phó Trịnh Đào không nhịn được nói: “Nghịch điện thoại nhiều ảnh hưởng thị lực, cũng ảnh hưởng không tốt đến cột sống, nghịch ít thôi.”
“Biết rồi ạ.” Phó Lê trả lời qua loa.
Biết là em gái sẽ không nghe lời mình nói, Phó Trịnh Đào bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy là anh em, nhưng chung quy lại hai người chênh tuổi quá nhiều, bình thường cũng ít nói chuyện với nhau, nên anh ấy cũng không biết nhiều về sở thích của nữ sinh tuổi này như Phó Lê là gì.
Phó Trịnh Đào đến công ty trước, sau khi Phó Lê chậm rãi ăn sáng xong mới đến trường học.
Cô vừa xuống xe đã nhìn thấy Lục Trăn Xuyên với Tô Xuân Xuân đang lôi kéo nhau ở cổng trường. Hình như hai người họ xảy ra tranh chấp, Tô Xuân Xuân muốn đẩy Lục Trăn Xuyên ra, nhưng Lục Trăn Xuyên vẫn lôi kéo cô ấy muốn
giải thích gì đó.
Thân thể Phó Lê có hơi không chịu khống chế đi đến chỗ bọn họ, cô lập tức nói: “Xem xét nguyên tác.”
Trước mặt cô xuất hiện nội dung trong sách:
【Phó Lê nhìn thấy Tô Xuân Xuân lôi lôi kéo kéo với Lục Trăn Xuyên, trong lòng tức giận, đi lên kéo Tô Xuân Xuân ra, tát cô ấy một cái, tiếng tát rất vang.
Tô Xuân Xuân bụm mặt, sợ hãi nhìn Phó Lê, nghĩ đến tính tình Phó Lê, sợ hãi không dám nói lời nào.
Lục Trăn Xuyên phẫn nộ nhìn về phía Phó Lê: “Sao cậu lại đánh cậu ấy?”
“Cậu ta lôi lôi kéo kéo cậu ngay trước mặt tôi, quyến rũ cậu, không nên đánh à? Cậu là bạn trai của tôi!” Phó Lê cả giận nói.
Lục Trăn Xuyên không kiên nhẫn nói: “Đã nói tôi không phải bạn trai của cậu rồi, cậu có thể ngừng đề cao bản thân mình như thế hay không đây? Cậu cho rằng mình là ai thế, muốn đánh ai thì đánh luôn? Lập tức nói xin lỗi!”
“Tôi không!” Phó Lê nói, đẩy Lục Trăn Xuyên ra, thở hổn hển vào trường học.】
Phó Lê: “…” Hình như cô chỉ có thể sửa một chữ, cô phải sửa lại như thế nào đây.
Nhưng mà, không đợi Phó Lê nghĩ, thân thể của cô đã cách Lục Trăn Xuyên với Tô Xuân Xuân chỉ có hai mét.
Phó Lê lập tức nói: “Sửa chữa nguyên tác.”
Tất thảy xung quanh đều ngừng lại, Phó Lê nhìn chằm chằm nguyên tác, bỏ thêm một chữ, sửa “Phó Lê thấy Tô Xuân Xuân lôi lôi kéo kéo với Lục Trăn Xuyên” thành “Phó Lê không nhìn thấy Tô Xuân Xuân lôi lôi kéo kéo với Lục Trăn Xuyên”.
Sau khi sửa xong thì cô click [OK], mắt cô tự động nhắm lại, sau đó cứ nhắm mắt lại như vậy đi về phía trước. Lúc đi tới trước mặt Lục Trăn Xuyên với Tô Xuân Xuân, như là cảm thấy phía trước có người chặn đường, cô giống như là người mù, vươn tay về phía trước quơ quơ, nói: “Mắt tôi không nhìn thấy gì cả, phiền nhường một chút.”
Lục Trăn Xuyên, Tô Xuân Xuân: “…?” Cậu lại chơi trò gì thế?
Phó Lê cưỡng chế để mắt không nhìn thấy gì giờ phút này thật sự giống như người mù, hơn nữa lại không có gậy dẫn đường dành cho người mù, chỉ có thể vươn tay sờ đến hai người bọn họ, nói: “Nhường một chút đi.”
“Phó Lê, cậu lại đang chơi trò gì đấy?” Lục Trăn Xuyên chất vấn, nhìn chằm chằm tay Phó Lê đặt ở trên vai mình, không kiên nhẫn đẩy ra, cảm thấy mình bị Phó Lê “dê”.
Phó Lê bị đẩy tay ra, hơi tức giận, nói: “Tôi không nhìn thấy gì, mấy người nhường đường cho tôi, thông cảm cho người mù một chút, có hiểu không?”
“Cậu mù lúc nào thế, sao tôi lại không biết?”
“Vừa mới mù, làm ơn nhường đường đi.” Phó Lê nói.
Lục Trăn Xuyên cảm thấy đây là thủ đoạn Phó Lê muốn hấp dẫn sự chú ý của mình, đang muốn nói cô đừng chơi gian, Tô Xuân Xuân lại nhanh chóng kéo cậu ấy tránh ra: “Được rồi, đừng chắn người khác đi đường.”
Lục Trăn Xuyên không dám tin tưởng nhìn Tô Xuân Xuân: “Cậu không nhìn ra à? Rõ ràng là cậu ta cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý của tớ. Nếu như cậu ta mù, người nhà họ Phó sao có thể để cậu ta tới đi học, đã sớm đưa cậu ta đến bệnh viện tốt nhất, mời một loạt bác sĩ khám cho cậu ta, mắt không tốt lên sẽ không cho cậu ta đi học rồi!”
Tô Xuân Xuân nhíu mày nhìn cậu ấy, nói: “Cậu đừng nghĩ cậu ấy xấu như vậy!”
“Không phải cậu ta vẫn luôn xấu xa như vậy à?” Lục Trăn Xuyên cả giận nói: “Cậu xem đi, cậu ta đi bình thường như vậy, nào có dáng vẻ của người mù chứ?”
Đã đi qua hai người kia, bây giờ mắt Phó Lê đã có thể mở, dáng đi đường bây giờ không khác gì người bình thường.
Tô Xuân Xuân nhìn tốc độ đi đường kia của Phó Lê, hoàn toàn không giống như là một người mù, tự hỏi, nói: “Tớ cảm thấy, nhất định là Phó Lê thấy chúng ta đang cãi nhau, cho nên cố ý giả làm người mù tới ngăn cản chúng ta. Cậu ấy là vì tốt cho chúng ta, lo lắng chúng ta ầm ĩ mâu thuẫn.”
Lục Trăn Xuyên không dám tin tưởng nhìn Tô Xuân Xuân: “Cậu ngốc ấy à? Hai chúng ta cãi nhau cậu ta vui vẻ chết đi được ấy chứ? Sao có thể ngăn cản!”
“Cậu đừng nói cậu ấy như vậy, mấy ngày nay cậu ấy không ức hϊếp tớ, hơn nữa lần gập bụng trước, bóng rổ lớp cậu bay tới, là cậu ấy cản giúp tớ!” Tô Xuân Xuân tức giận nói: “Tớ cảm thấy cậu ấy không giống trước nữa.”
“Cậu không hiểu đâu, đó là lạt mềm buộc chặt, là cậu ta muốn hấp dẫn sự chú ý của tớ. Chính tai tớ nghe thấy đàn em của cậu ta nói.” Lục Trăn Xuyên nghiêm túc nói.
“Tớ không tin.” Tô Xuân Xuân quay đầu đi không nghe, cảm thấy đây là Lục Trăn Xuyên quá tự luyến.
Lục Trăn Xuyên tức giận đến nghiến răng: “Tô Xuân Xuân, có phải cậu đã quên lúc trước cậu ta ức hϊếp cậu như nào rồi không? Cậu còn nhớ rõ tiết tự học buổi tối năm trước cậu ta lừa cậu vào phòng thiết bị, nhốt cậu lại không? Bây giờ cậu ta đối xử với cậu hơi tốt chút thôi là cậu quên mất chuyện xấu trước kia cậu ta làm?”
Biểu cảm của Tô Xuân Xuân có chút không chắc chắn, suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới thỏa hiệp nói: “Tớ biết rồi. Nhanh đi vào trước đã, sắp muộn rồi.”
Lục Trăn Xuyên nhìn dáng vẻ kia của Tô Xuân Xuân, cảm thấy cô gái ngốc này chắc chắn không phải là đối thủ của Phó Lê, cậu phải luôn nhìn chằm chằm mới được!