Phó Lê đi vào phòng học, sắp xếp xong xuôi chương trình học cho bé con. Cô thấy bé con tạm thời không cần mình làm giúp việc gì nên đi lướt cửa hàng xem quần áo cho nam, chuẩn bị mua bộ quần áo cho bé con.
Trước kia khi chưa nạp tiền thì cô rất keo kiệt, một khi bắt đầu nạp tiền, cô lại cảm thấy dùng nhiều thêm mấy đồng tiền cũng không có việc gì. Mỗi ngày bé con chỉ mặc đi mặc lại có vài bộ quần áo như vậy, thật sự quá mộc mạc!
Phó Lê đang lựa chọn quần áo, đột nhiên hỏi trong lòng: "Đúng rồi, tuyến thời gian bây giờ trong trò chơi của bé con như thế nào? Ngày mấy tháng mấy?”
"Giống với thế giới hiện thực của ký chủ nha, chẳng qua là giả thiết trường học của bé con là ở thành phố B, thời tiết bên thủ đô khá là khô ráo, mùa đông cũng khá lạnh."
Phó Lê suy nghĩ một lúc, giờ đã trung tuần tháng 10, chắc là bé con cũng phải mặc quần áo dài rồi đúng không?
Cô đi xem thử chỗ quần áo dài tay ngay.
Cuối cùng, cô chọn một cái áo thun dài tay, một cái áo khoác len mỏng, một cái quần dài cao bồi mới tinh, còn mua cho bé con bốn đôi tất mới.
Tuy rằng lúc trước đã mua giày rồi, nhưng mà nghĩ tới đôi giày đã cũ của bé con, lại còn là giày vải, chỉ sợ đi thêm vài lần nữa đế giày cũng sẽ hỏng hết, cô vẫn mua thêm một đôi nữa.
Những thứ cô chọn đều không phải là đồ đắt tiền, mua nhiều như vậy mà tổng cộng chỉ hết có 20 đồng tiền vàng.
Sau khi mua xong, cô cầm toàn bộ quần áo đặt ở trên giường của bé con, giày đặt ở mép giường.
“Chị Lê, tiết tự học sáng nay chúng ta phải viết chính tả, chị học thuộc hết rồi hả? Nếu không thì sao lại ngồi đây nghịch điện thoại thế?” Lúc này, đàn em nhanh chóng thò qua nói.
Lúc này Phó Lê mới nhớ tới, hình như ngày hôm qua giáo viên ngữ văn có nói qua việc này rồi.
Trong khoảng thời gian này đúng là lúc đi học Phó Lê thật sự không nghe giảng, chủ yếu là vì cô cảm thấy thành tích của nguyên chủ cũng không khác thành tích của cô lắm, lấy thành tích của cô thì cho dù đi học không nghe thì điểm kiểm tra cũng sẽ không kém nguyên chủ là bao. Dù sao thì trước lúc xuyên sách, cô vừa mới thi đại học xong.
Chẳng hạn như viết chính tả môn văn, cô đã học thuộc hết tất cả từ trước rồi. Địa điểm thi ở thế giới này giống với thế giới trước của cô, cho nên chắc là sẽ không có vấn đề gì khác.
Tuy rằng khi đi học cũng sẽ có lúc Phó Lê cúi đầu nghịch điện thoại, nhưng thật ra giáo viên trong trường cũng không thể nào quản được cô.
Trung học Hoành Thụy là trường học quý tộc, trong đây cũng có rất nhiều học sinh có gia thế không hề tầm thường giống như Phó Lê với Lục Trăn Xuyên, cũng có học sinh trong nhà có chút tiền như đàn em của Phó Lê, còn có học sinh dựa vào thành tích để đến nơi này như Tô Xuân Xuân.
Rất nhiều học sinh đều là những người mà giáo viên không đắc tội nổi, những học sinh đó cũng chẳng cần dựa vào thành tích học tập để tìm việc làm, người lớn đưa con mình đến trường học, thật ra chính là đưa con mình đến để trải nghiệm cuộc sống học sinh, tránh cho không có bạn cùng tuổi chơi chung.
Phó Lê chính là một trong số đó, những học sinh như vậy, chỉ cần bọn họ muốn học tập, giáo viên sẽ thật vui vẻ giúp đỡ bọn họ, còn nếu bọn họ không muốn học tập, thì chỉ cần đi học không quậy không nháo, cho dù chơi điện thoại hay là làm cái gì, giáo viên đều không quan tâm.
Phó Lê nói: “Cũng hòm hòm rồi.”
“Quao! Không hổ là chị Lê, thật sự quá giỏi!” Trong lòng đàn em cảm thấy có khả năng là Phó Lê chỉ tùy ý nói như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn rất nể tình mà tâng bốc.
Phó Lê ghét bỏ nhìn cậu ta một cái, vẫy vẫy tay, nói: “Cậu cũng đi học thuộc đi, đừng quấy rầy tôi nữa.”
Khi tiết tự học sáng vừa bắt đầu, giáo viên ngữ văn đã vào lớp, phát bài thi ngữ văn đã in xong cho mọi người.
Các dạng bài yêu cầu học thuộc lòng đều để trống một chỗ, để học sinh điền những thông tin kia vào những chỗ trống đó.
Giáo viên nhấn mạnh trọng điểm: “Chỉ học thuộc thôi thì cũng vô dụng, phải viết được mới được. Sau khi các em viết xong thì đưa cho bạn ngồi cùng bàn để sửa bài cho nhau, câu làm sai thì về xem lại cho cẩn thận. Không biết học thuộc thì học nhiều hơn, chữ viết sai thì tập quan sát nhiều hơn.” (ý là nhìn kĩ hơn để ghi nét chữ.)
Sau khi lấy bài thi, Phó Lê xoay đầu bút, sau đó bắt đầu viết viết viết.
Bình thường khi Phó Lê chậm rãi viết thì chữ rất thanh tú, nhưng rõ ràng là cô lười viết chậm nên tốc độ viết nhanh, hơi viết ngoáy chút xíu.
Nhìn khá đẹp, nhưng mà có một vài chữ nhìn không ra…
Giáo viên ngữ văn đi kiểm tra, bởi vì không tính điểm nên cũng không kiểm tra tình trạng của mọi người, cho nên mọi người đều không gian lận, đều lấy khả năng thật ra để viết chính tả.
Giáo viên đi kiểm tra lần đầu tiên, xác định mọi người không có động tác nhỏ nào, lúc này mới đứng ở bục giảng, tiếp tục nhìn chằm chằm. Tầm mười phút sau, đi đến vòng thứ hai, lúc đi đến bên cạnh Phó Lê, kinh ngạc phát hiện cô đã viết đến cuối rồi.
Câu nào cần viết đều viết rồi, còn viết gần xong hết trong tầm mười phút, không chỉ học thuộc giỏi, còn phải viết chữ nhanh, có thể tưởng tượng được chữ của cô…hmmm.
Đương nhiên cũng có khả năng là ở trên rất nhiều chỗ không biết viết mà trực tiếp bỏ qua.
Nhưng vô cùng rõ ràng là Phó Lê thuộc loại đầu tiên.
Giáo viên ngữ văn đã già rồi, khom lưng nhìn bài thi viết chính tả của Phó Lê, phát hiện chữ hơi viết ngoáy một xíu, rất nhiều chữ không thấy rõ, nhưng ông nhìn vài câu thì hình như đều đúng cả…
Thôi được rồi, chỉ cần có thể viết đúng chính tả, chữ xấu một chút thì cũng kệ.
Dù sao thì cũng tốt hơn nhiều so với việc sai toàn bộ chính tả.
Phó Lê mất mười ba phút để viết xong, cảm giác tay rất mỏi, lật lại xem xét hồi lâu, sau đó thì quang minh chính đại lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.
Bé con đang học tiết tự học buổi sáng, tiết thứ ba cô xếp cho bé con ngày hôm nay vẫn chưa học xong.
Đây là tiết thứ tư trong tổng mười tiết để thăng cấp lên level 5. Phó Lê nhìn bé con chibi moe moe ngồi trên ghế học tiếng Anh của Đại học, cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc này, giáo viên ngữ văn lấy một xấp bài thi từ trong cặp của mình ra, thừa dịp cả lớp đang viết chính tả, nói: “Lần ôn tập thứ nhất của chúng ta đã kết thúc, tiếp theo là lần ôn tập thứ hai, tiếp theo sẽ đặc biệt dựa theo gợi ý trong đề thi văn, tiến hành phân tích chuyên đề. Chúng ta làm từ phần cuối lật lên, mấy ngày nay học cách viết văn trước. Trong này có một bài viết,
bên trong bao gồm 10 đề mục làm văn, mọi người mỗi ngày viết 2 đoạn 800 chữ là được.”
“A…” Không ít người trong lớp đều bắt đầu kêu lên.
Một ngày viết hai bài văn 800 từ, quá thảm QAQ!
Phó Lê: “…” Không sao, cô có ông chủ viết hộ!
Giáo viên ngữ văn mặc kệ thái độ của mọi người, phát bài thi đã chuẩn bị xuống, vừa phát vừa nói: “Các em không chỉ phải viết văn thôi đâu, bên dưới mỗi đề tôi đều để trống một khoảng, các em phải viết ý chính của đề này nữa. Cố lên, tôi tin các em sẽ làm được!”
Các bạn học (khuôn mặt lạnh nhạt): Cảm ơn ạ, bọn em đều không tin chính bọn em!
Bài thi mới vừa phát xuống, Phó Lê lập tức chụp đề văn lại, sau đó gửi đến ông chủ cửa hàng viết hộ.
Tiểu tiên nữ đệ nhất thiên hạ:【 Hình ảnh】
Tiểu tiên nữ đệ nhất thiên hạ: Mười bài văn, có thể cho giá ưu đãi không? Hai bài một ngày.
Chủ quán: Có thể, bình thường viết văn bao nhiêu điểm?
Tiểu tiên nữ đệ nhất thiên hạ: 60 điểm thì có thể lấy tầm 45 - 48 điểm.
Ông chủ: Giá gốc là 2000 tệ, sau ưu đãi còn 1500 tệ, được không?
Phó Lê suy nghĩ một chút, cảm thấy tuy rằng 1500 tệ hơi đắt, nhưng dù sao cũng là mười bài văn, đồng ý ngay, lập tức gửi OK.
Tiểu tiên nữ đệ nhất thiên hạ: Hôm nay phải có hai bài, ông chủ viết xong bài đầu tiên thì gửi cho tôi, không thể đi chép ở chỗ khác đâu đấy.
Ông chủ: Được, xin yên tâm!
Phó Lê hân hoan trong lòng. Tuy rằng tiền tiêu vặt lập tức ít đi 1500 tệ, nhưng mà lại có rất nhiều thời gian rảnh đó!
Giờ phút này, đại học B ở thủ đô, Lục Triết vốn đang học tiếng Anh thì sau khi nhận được đơn đặt hàng lớn này, bây giờ đang chuẩn bị viết ở trên điện thoại.
Anh gấp sách tiếng Anh lại, mở điện thoại ra, bắt đầu gõ chữ viết văn.
Tranh thủ thời gian tự học còn lại viết 200 từ, thời gian sau khi tan học viết 500 từ, giữa trưa lúc đi đưa cơm hộp đúng lúc chủ quán chưa chuẩn bị xong cơm, vừa đứng ở một bên chờ cơm, vừa viết xong nốt, còn nhân tiện kiểm tra lại lỗi chính tả trước khi gửi cho khách hàng.
Phó Lê nhận được bài viết văn thứ nhất, rất hài lòng. Đây không phải lần đầu tiên hai người hợp tác nên sau khi nhận được bản thảo đề văn thứ nhất, Phó Lê cảm thấy chất lượng cũng được thì nhấn xác nhận đơn hàng trước, sau đó chỉ bảo anh dựa theo thời gian của mình rồi bớt chút thời giờ viết xong là được.
Hôm nay tâm trạng Lục Triết rất tốt, giữa trưa khi đưa cơm hộp còn chạy như bay, bởi vì không cảm thấy đói bụng lắm nên cơm trưa không ăn nhiều, chỉ mua một cái bánh bao thịt lớn rẻ tiền ăn lót bụng. Buổi chiều tranh thủ trong giờ học vẫn tiếp tục viết văn.
Buổi tối, Lục Triết đưa xong cơm hộp, ăn cái bánh bao xong thì về nhà. Sau khi anh đóng cửa lại, phát hiện trên giường của mình xuất hiện bộ quần áo mới tinh thì rất kinh ngạc.
Ở trên quần áo vẫn còn có nhãn, anh kinh ngạc cầm quần áo lên, nhìn kỹ lại, còn khoa tay múa chân ở trước người, phát hiện hình như là size của mình, có chút khϊếp sợ.
Giờ phút này, Phó Lê đang xem điện thoại, phát hiện trên đầu bé chibi đáng yêu xuất hiện một đám mây màu trắng, trên đám mây là mấy dấu chấm hỏi.
Rất rõ ràng, bé con nhà cô không hiểu vì sao trên giường đột nhiên lại có quần áo mới.
Phó Lê mím môi cười, tâm trạng rất tốt, khích lệ nói: “Trò chơi này của mấy người thật ra cũng không tệ lắm, mỗi lần đồ vật tự nhiên xuất hiện, bé con đều sẽ kinh ngạc.”
Phó Lê vừa nói xong, bé con lại đột nhiên xoay người đi mở cửa, ngồi xổm xuống xem xét cửa phòng có dấu vết bị cạy khóa hay không. Lúc bé bước vào đã khóa cửa chắc chắn rồi nên nhíu mày, theo lý mà nói thì không thể nào bỗng dưng xuất hiện quần áo mới được mới đúng.
Xác định cửa phòng chắc chắn không bị cạy khóa, lúc này bé con mới lấy điện thoại ra xem phần mềm thanh toán, phát hiện mình không mua đồ lúc bị mộng du, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, bé trở lại phòng, ngồi ở trên giường tự hỏi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Suy nghĩ thật lâu, trên đầu bé con lại xuất hiện một đám mây trắng: Có ma!!!
Phó Lê: “…” Không phải ma, là mẹ của con, cảm ơn!
Sau khi bé con chibi trong điện thoại nghĩ như vậy xong, lúc này mới tin mọi việc đều là thật, thật cẩn thận cầm quần áo quần cùng tất cất gọn gàng, lúc này mới mở máy tính ra.
Tối hôm đó, vốn dĩ Phó Lê muốn xếp chương trình học cho bé con, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, bé con nhà cô đang làm thêm…
Trên giao diện điện thoại miêu tả công việc làm thêm của bé con là: Bé con nhận được một đơn đặt hàng rất lớn, cần bé viết hộ, kế tiếp bé sẽ mất rất nhiều thời gian để làm thêm, trước mắt không thể xếp chương trình học cho bé con nha ~
Phó Lê: “…Hệ thống, đừng nói với tôi là sau khi tôi ở cửa hàng kia đặt đơn viết hộ, trò chơi của mấy người sẽ để là bé con đang làm thêm đấy nhé?”
Tuy nói tên cửa hàng của bé con trong trò chơi cũng có tên giống cửa hàng kia, nhưng mà cũng không thể như vậy chứ QAQ!
“Đúng vậy ó ký chủ.”
Phó Lê quả thực muốn khóc mù, như vậy thì cô không thể xếp chương trình học cho bé con! Bé con nhất định sẽ nghĩ viết xong sớm một chút, nói không chừng hôm nay viết xong hai đề, còn viết rõ ra nữa, trời ơi!
Sau khi nghĩ như vậy, Phó Lê dứt khoát chép xong đề thứ hai, sau đó tắm rửa chuẩn bị ngủ.
Cô đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại dậy sớm một chút, thừa dịp sáng mai bé con chưa ngủ dậy, sắp xếp chương trình học cho bé!
Thời gian của bé không cho phép cũng không sao, cô phối hợp là được rồi QAQ!