Kỷ Mặc Giác không biết suy nghĩ của bọn con gái, hắn bực bội cởi cà vạt và đang trên đường đến buổi đấu giá.
Dù thế nào thì làm sao có người nắm loại tin tức này, gì mà mộ của phi tần, mẹ nó ngầu thật đấy, thế sao không bảo lăng mộ của vua luôn đi?
Hắn là người Kinh Thị mà còn chưa nghe qua chuyện như thế, nếu có thật thì đã thăm dò ra rồi.
Sau khi nhận ra nó là một "âm mưu", Kỷ Mặc Giác bèn dẫn người theo, khí thế oai hùng đến chỗ.
“Đi, cho tên khốn Quan Tái Thường đó chết nào!"
Nhưng Kỷ Mặc Giác không ngờ mình vừa bước xuống xe, còn chưa kịp đi vào tòa nhà đã bị một đám người lao ra rồi lôi hắn lên một chiếc xe khác.
“Đm, buông ông ra coi, có biết ông là ai không hả?" Da đầu Kỷ Mặc Giác sắp bùng nổ, là ai mà gan to như vậy, ban ngày ban mặt dám bắt cóc!
Hắn giống như con sư tử con nóng nảy, vặn vẹo tới lui, đột nhiên bị người khác đè trên ghế, không thể nhúc nhích.
“Cậu Kỷ, cậu im lặng chút.”
Một giọng nói vô cùng lạnh nhạt truyền đến.
Kỷ Mặc Giác ngước mắt lên thì thấy một người đàn ông mặc thường phục, dáng người của người đó rất cân đối, đôi mắt màu xám khói kia đang đánh giá hắn, như thể muốn nhìn thấy điều gì đó từ mặt mình.
Một lát sau người đàn ông dời ánh mắt, hình như có chút thất vọng.
“Đmm.” Kỷ Mặc Giác nổi giận: “Biết ông đây là ai không, ai cho mày gan chó dám bắt cóc ông hả!”
Hắn chửi khó nghe là thế nhưng Triệu Tự lại chưa từng nhăn mày lấy một cái, anh vẫn bình tĩnh, chỉ có lúc đầu khi nhìn hắn thì trong mắt anh mới có cảm xúc khác.
“Cậu ồn quá, tôi chỉ đang giúp cậu thôi."
Kỷ Mặc Giác cười lạnh một tiếng.
Triệu Dữ nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi là người gửi email đó, tôi biết cậu không tin nên không định nói lý lẽ với cậu."
“Tin cái gì, tin mày là con chó của Quan Tái Thường hả?”
Triệu Dữ vuốt ve ngón áp út, Kỷ Mặc Giác nhìn theo thì thấy ngón tay gã đàn ông này có đeo nhẫn cưới.
Thì ra đã kết hôn.
Triệu Tự vẫn điềm tĩnh, lão Bát lại nghe không nổi nữa, hắn bấm mạnh xuống làn da mềm mại của đại thiếu gia, giọng điệu thô lỗ: "Cậu đã bao giờ thấy kẻ bắt cóc nào đi lái xe Rolls-Royce chưa?"
Kỷ Mặc Giác nghẹn một cục.
Hắn bị lôi lên xe ngay nên nào để ý đây là xe gì.
“Vậy nên...” Triệu Tự nói tiếp: “Im lặng đi.”
*
Quan Tái Thường không ngờ khi đến thời gian đấu giá mà thằng ranh bốc đồng kia của nhà họ Kỷ lại không tới.
Rõ là gã đã nắm chắc vụ này, giờ lại thành ngoài dự đoán. Vẻ mặt gã khó lường, mặc dù không cam lòng khi ván cờ bị xáo trộn nhưng gã vẫn xem như bình tĩnh, đứng dậy rời đi.
Xem như may cho nó, ban đầu Quan Tái Thường định hôm nay sẽ nâng giá trên trời để nó cũng nâng giá theo, ai dè không thấy người đâu.
Kẻ khác không biết chứ gã có người tình báo, mảnh đất Đông Thành kia có người phát hiện dấu vết mộ của phi tần, chỉ có điều phía trên xử lý chậm nên vẫn chưa chứng thực.
Ai mà mua mảnh đất đó chắc chắn lỗ sạch vốn.
Quan Tái Thường vừa đi, Triệu Tự nói: “Buông cậu ta ra.”
Sắc mặt Kỷ Mặc Giác rất xấu, dù cho hắn không có đầu óc kinh doanh thì bây giờ cũng hiểu rõ, suýt thì mình bị chơi một vố. Suýt nữa hơn 2 tỷ tệ đổ sông đổ bể, lặn không chút sủi tăm.
Kỷ Mặc Giác ho khan một tiếng, hắn xấu hổ nhìn người đàn ông trước mặt: "Cảm ơn anh nhiều."
Triệu Tự cười cười: “Xuống xe đi.”
“Này từ từ đã, đến cùng anh là ai, tại sao lại giúp tôi?"
Triệu Tự vuốt ve chiếc nhẫn, không trả lời.
Tuy Kỷ Mặc Giác nóng tính nhưng tính hay quên cũng nhanh, hắn vỗ vai người đàn ông rồi nói: "Lần này anh đã giúp tôi một ơn lớn, từ nay về sau anh chính là bạn tôi, mai là sinh nhật của ông già nhà tôi, anh có thể cho tôi thể diện mà đến đó dùng bữa không?"
Lão Bát lặng lẽ nhìn sắc mặt anh, hắn phát hiện Triệu Tự vẫn vững như Thái Sơn.
“Không cần phải thế đâu.”
“Cần, nhất định phải cần chứ! Có phải anh khinh tôi không?" Lúc trước Kỷ Mặc Giác là tên ăn chơi thành ra rất xem trọng anh em, người này vừa trông đã thấy ngầu cực, may mà có anh đã giúp mình lấy lại rất nhiều tiền. Xưa nay chỉ cần nhìn trúng người nào thì hắn rất nhiệt tình.
Triệu Tự nói: “Dạo này có việc.”
Nghe Triệu Tự nói thế, Kỷ Mặc Giác cũng hết cách. Hắn nhảy xuống xe, vẫy tay với Triệu Tự rồi dẫn theo trợ lý của mình rời đi.
Triệu Tự: “A Thập, lái xe.”
“Được.”
Lão Bát nhìn chiếc nhẫn mà Triệu Tự đã đeo ba năm, trong lòng chỉ thấy đáng tiếc, nếu đại tiểu thư còn sống, vậy hôm nay cậu Kỷ đã thành em vợ của anh nhỉ?
*
Vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật của ông Kỷ, màn đêm vừa buông xuống đã có vô số chiếc siêu xe tiến vào biệt thự.
Trần Cảnh đến sớm hơn những người khác, tay anh cầm tấm thiệp mời Đại Ninh đưa cho, anh chưa từng đến một dịp như thế, sau khi vào thì ngồi một mình trong góc.
Khuôn mặt anh lạ hoắc nên có không ít doanh nhân nhìn anh, họ không tiến lên bắt chuyện.
Ngược lại có vài quý cô đang đánh giá anh, ánh mắt các cô gái lướt qua khuôn mặt đẹp trai nọ giữa khói sóng lưu chuyển, rất có hứng thú với anh.
May thay đây không phải bữa tiệc dành cho thanh niên mà là tiệc mừng thọ lần thứ 76 của ông Kỷ, dù họ có hứng thú cũng không đến bắt chuyện.
Thấy đại sảnh ngày càng náo nhiệt, Kỷ Mặc Giác xuống lầu đón tiếp khách khứa.
Mọi người đều giữ thể diện mà chào hỏi lần lượt: “Cậu Kỷ!” Bất kể trong lòng họ nghĩ thế nào thì một khi nhà họ Kỷ chưa sụp đổ vẫn là xí nghiệp đứng đầu tại Kinh Thị.
Kỷ Mặc Giác rất thành thạo với tình cảnh này.
Hắn có khuôn mặt đẹp và tinh xảo hơn Trần Cảnh lại không có nét nữ tính, đẹp trai 360 độ không góc chết.
Kỷ Mặc Giác ôm vai một chàng trai trẻ.
"Vạn Bằng Trì, nghe đâu gần đây mày vừa đổi bạn gái à, có gì nhớ dẫn đến để anh em nhìn cái."
Vạn Bằng Trì trêu đùa: "Cậu Kỷ phải thừa kế sự nghiệp của gia đình thì làm sao có thời gian chơi cùng bọn tôi."
“Cút.” Kỷ Mặc Giác cười mắng.
Trần Cảnh mím môi, vào một dịp như thế nhưng anh lại không quen ai, cái giới quyền quý nịnh hót này sẽ không ai bắt chuyện với anh.
Anh giống như một cá nhân bơ vơ bị bài xích và nán lại góc tối.
Sự không chắc chắn lấp đầy cõi lòng anh.
Một người như mình thật sự có tương lai với Kỷ Đại Ninh sao? Thế giới anh vừa đơn giản vừa cô độc, còn thế giới của Đại Ninh lại vàng son lộng lẫy. Càng đến gần nó, anh càng nhận rõ sự chênh lệch.
Nếu có một ngày cô chán anh bảo anh rời đi, thậm chí anh không có quyền để từ chối.
Trong lòng Trần Cảnh chùng xuống, ngọt ngào đêm qua nháy mắt thành gông cùm khiến lòng người nặng trĩu.
Giữa tiếng người ồn ào có người thốt lên: “Ông Kỷ xuống kìa!”
Quả nhiên trên cầu thang được trải thảm có một ông lão mặc áo choàng màu đỏ được cô gái trẻ đỡ từng bước xuống.
Mọi người cứ cho rằng đây là nhị tiểu thư mới nhận về từ nửa năm trước, có điều khoảnh khắc họ nhìn thấy khuôn mặt cô gái đấy đều ngây người.
Cô gái cũng mặc đồ màu đỏ, cô diện một chiếc váy dài đỏ, làn váy có những đóa hoa hồng trông rất sống động. Lễ phục được cắt may khéo léo, điểm xuyết những viên ngọc nhỏ xinh xắn và tôn lên những đường cong cơ thể mềm mại của cô gái.
“Kỷ… Kỷ Đại Ninh?!” Thiên kim nổi tiếng bật thốt không thể tin nổi.
Đã mấy năm không gặp, bây giờ lại chợt nhìn thấy "thiên kim ác mộng của cả Kinh Thị" suýt thì không kịp phản ứng. Khuôn mặt cô gái trắng nõn, mặt mày lóa mắt. Một số chàng trai có mặt lần đầu tiên gặp cô, ai cũng thất lễ làm đổ rượu lên âu phục.
Nhóm thiên kim đồng loạt rùng mình, nghiến răng nhìn chằm chằm cô.
Cái tai họa này vẫn chưa chết!
“Cảm ơn các vị đã đến.” Ông Kỷ vỗ vỗ tay cháu gái, cười nói: "Tôi già rồi hiếm khi thấy cảnh đông vui như này. Ninh Ninh nhà tôi cũng vừa từ nước ngoài về mừng thọ tôi. Ông già tôi đây cũng không biết mình còn sống thêm mấy năm nữa."
“Cơ thể của ngài Kỷ khỏe mạnh thế mà, ngài có sống đến đến 120 tuổi vẫn không hề gì đâu ạ."
Mọi người rối rít hùa theo, lời ngọt xớt cứ thế tuôn ra.
Ông Kỷ đề cập chuyện của Đại Ninh một cách qua loa rồi dẫn Đại Ninh đến chào hỏi nhóm chú bác.
Trần Cảnh ngồi trong góc nhấp môi, nhìn Đại Ninh.
Trước khi đến đây, anh đã vẽ lên vô số cảnh tượng, tình cảnh anh thế này có thể khiến Đại Ninh mất mặt không, đến khi mừng thọ thì ngài Kỷ có thích anh không?
Nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ thành như thế.
Món quà anh chọn đã được quản gia khách sáo nhận lấy, Đại Ninh luôn là tiêu điểm của mọi nơi, nhìn cô có vẻ tùy hứng, kiêu căng nhưng bây giờ nàng công chúa ấy đang tươi cười vừa phải trò chuyện với từng người.
Càng nực cười hơn nữa, cái câu mà anh tập nói đến máu chảy đầm đìa đó cứ lặp đi lặp lại, hiện tại đến cơ hội Trần Cảnh cũng không có mà nói.
Anh đã tiêu hết sức lực và dũng khí để bước đến bên cô, đột nhiên anh cảm thấy mình thấp hèn như con chó.
Chỉ cần cô đến đây
hoặc dùng ánh mắt tìm kiếm anh đều được, nhưng anh đợi rất lâu, ngay cả hành động đi tìm mình cô cũng không hề làm.
Ngược lại những người khác đang nhìn người không hợp nơi đây là anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Đột nhiên Trần Cảnh thấy thật nhàm chán.
Vốn dĩ anh đã không thuộc về nơi này, nếu anh biết đến đây chỉ thêm tự sỉ nhục mình thì anh sẽ không đến.
Nhớ đến cảnh buổi sáng Lý Minh còn tươi cười tiễn mình đi lại mặt [1], gã làm mặt quỷ bảo anh nhớ lấy lòng ông nội tương lai, giờ đây trong lòng chỉ còn lại nỗi trào phúng.
[1] Vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.
Anh là Zero bất bại chưa từng ngã xuống của đấu trường ngầm, anh coi trọng tôn nghiêm, thế mà bây giờ lại tự làm mình trông tự ti, thảm hại cỡ này.
Trần Cảnh liếc nhìn cô gái mặt váy đỏ hoa hồng rồi đứng dậy bỏ đi.
Thanh Đoàn khóc thút thít giữa biển ý thức.
“Tại cô mà Trần Cảnh đi rồi kìa, anh ta đi rồi cô có nghe không hả?"
“Ta nghe rồi, người ta vất vả lắm mới về giới nhà giàu, ta muốn vui vẻ đủ cũng không được sao." Đại Ninh chào hỏi với chú, trong lòng thản nhiên đáp: "Ta còn không gấp, mi gấp cái gì?"
“Cô biết rõ anh ta không quen nơi đây, không hiểu gì cả còn cố ý bỏ mặc anh ta.”
Đổi lại trong sách đã được Quan Tái Thường đào tạo thành cậu ấm "Ngôn Cảnh" tài giỏi, bày mưu lập kế thì khi anh ở trong một dịp như vậy chỉ càng như cá gặp nước.
Nhưng bây giờ Trần Cảnh chỉ là người đến từ Phượng Minh, một chàng trai sống dựa vào đánh đấm.
Đại Ninh đối xử lúc nóng lúc lạnh với anh, thái độ thì nay nhiệt tình hôm vắng vẻ. Đêm qua còn đan mười ngón tay vào nhau, hôm nay lại như không quen biết anh, dù ai cũng không chịu nổi.
Mặc dù Trần Cảnh yêu cô nhưng anh không phải đồ ngu, từ tiểu tiết cũng có thể biết liệu người kia có thích mình hay không. Đêm nay Đại Ninh mà nhìn anh thì dù cho không hợp nơi đây, anh vẫn sẽ ở lại.
Nhưng cô rõ là không hề để ý anh, anh đã hiểu nên mới bỏ đi.
“Làm sao mi biết ta cố tình, mi thành thông mi rồi à Đoàn ngốc."
Thanh Đoàn nghẹn lại một ngụm máu trong cổ họng: "Đợi khi anh ta thành "Ngôn Cảnh" thì cô có mà hối hận!"
Nếu thật sự làm người ta đau lòng, dù là người kiệm lời cái gì cũng không hiểu, sau này thành công, nó và Đại Ninh không có chỗ ngồi khóc.
Giữa bữa tiệc linh đình, Thanh Đoàn nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô, Đại Ninh nói: "Mi đã từng xem huấn luyện chó chưa? Nhìn anh ta mất mát, tự nghi ngờ chính mình rồi tiếp tục an ủi, cứ thế lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn ấy. Anh ta sẽ càng trở nên trung thành, lo được lo mất hơn, e rằng cho anh ta ít ngon ngọt đã thấy mãn nguyện."
"Nhưng mà..." Thanh Đoàn nhỏ giọng nói: “Cô đã thừa nhận anh ta là bạn trai cô.”
“Bạn trai?” Cô cao giọng lên như một đứa trẻ vô tri lại chứa muôn vàn chế giễu.
Thanh Đoàn há miệng, nó buồn bã cúi đầu.
Đại Ninh gõ nhẹ lên cái ót của nó một cái.
“Tình yêu là gì, nó chỉ là dụ.c vọng bị chi phối mà thôi.” Đại Ninh bước ra khỏi đám đông, giọng điệu ngây thơ lại khó hiểu: “Bọn họ có thể yêu Kỷ Điềm rồi buông lời thích ta, vậy tình yêu từ đâu mà có ở thế giới này. Ta hèn hạ chả khác gì Kỷ Điềm, nếu họ đã thích phần hèn hạ này, vậy có xảy ra chuyện gì thì chẳng phải họ đều phải chịu hết sao? Ta ghét họ, thích nhìn họ đau khổ đấy, không lẽ cũng sai?"
Đáy mắt Thanh Đoàn mờ mịt, là, là vậy sao?
Cô tràn đầy sức sống bước vào màn đêm tháng sáu.
Thanh Đoàn hỏi: “Cô đi đâu thế?"
Đại Ninh cười hì hì: “Ây da, chẳng phải bạn trai nói lắp tức giận, thất vọng hả? Ta để anh ta hôn mình trút giận là được."
1
Thanh Đoàn: “…”
*
Trong bữa tiệc mừng thọ, một đứa con trai thợ kim hoàn ở Tuyền Châu dù làm cách nào cũng không đến gần Đại Ninh được, cuối cùng trước khi Đại Ninh ra ngoài, hắn vội chụp lại một tấm.
Sườn mặt cô gái mơ hồ, hắn tặc lưỡi một tiếng rồi nhìn cô gái trong ảnh với đôi mắt sáng ngời, cảm thấy tim mình loạn nhịp mãi thôi. Khuôn mặt nõn nà kèm dáng người này, ôi đúng là người đẹp cực phẩm.
Vị Đặng này có cái tật là cái gì cũng thích đăng lên tường nhà wechat. Hắn mở điện thoại lên rồi soạn tin--
“Đứa con gái xinh đẹp nhất mà tao từng gặp, tao muốn **."
Bên dưới đính kèm hình chụp của một cô gái, đăng một lúc mới nhớ thường ngày mình không kiêng dè gì khi đăng trong nhóm bạn xấu, mọi người ai chả chơi thế.
Có điều ngày hôm qua cha hắn có dẫn hắn đến tham gia bữa tiệc thương nghiệp để thương lượng một vụ hợp tác, thế là trong bữa tiệc đó hắn cũng thêm vào thông tin liên lạc của vài đối tác.
Vị họ Đặng rủa thầm một tiếng, nhìn ba chữ “ngài Thập” trong danh sách, hắn quên béng phải chặn bọn họ.
Nhưng thôi không sao, cái giới này ai cũng biết chơi cả mà, hắn làm vậy để đã ghiền xíu thôi, người tên "A Thập" ở cạnh Triệu Gia trông cũng khá chín chắn, chắc không đến mức quan tâm cuộc sống cá nhân của hắn.
Điện thoại bên kia, A Thập dành chút thời gian đi xem tình hình tập đi của con trai.
Hắn kết hôn muộn nhưng đã đi theo Triệu Gia mấy năm, hiện tại lấy một người vợ khá đẹp, hắn mới có con cách đây không lâu.
Lòng hắn ngập tràn tình yêu thương của người cha, cho đến khi nhìn thấy trạng thái đầu tiên thì hoàn toàn sửng sốt.
A Thập vội vã nhấp vào bức ảnh, cô gái này… Hắn sẽ không nhớ nhầm đâu! Chính là cô ấy, đại tiểu thư năm đó!
A Thập không nghĩ ngợi nhiều liền chạy về biệt thự.
Triệu Tự đang xem tài liệu, Triệu An An thì làm bài tập ở lầu dưới. Cô bé bẩm sinh đã thiếu oxy, trong chuyện học tập càng làm nhiều công ít. Cô bé rất nghiêm túc cầm cây bút chì xinh xắn viết, chợt nhìn thấy anh A Thập chạy lên lầu như một cơn lốc.
“Triệu Gia, tôi thấy…” Lời đến miệng A Thập lại chần chừ, lỡ hắn nhìn nhầm thì sao? Rốt cuộc chính hắn tận mắt thấy cô ấy trúng đạn. Nếu là giả thì chẳng khác nào thọc một nhát vào tim cậu ấy.
Triệu Tự lạnh lùng nói: “Nói đi.”
A Thập cắn răng, đã quyết định xong, lấy điện thoại đưa cho Triệu Tự.
“Cậu tự xem đi.”
Triệu Tự liếc nhìn hắn rồi cầm điện thoại, anh cụp mắt xuống.
Cửa sổ mở, gió nổi lên, làn gió ấy thổi cho trang giấy tài liệu vang lên tiếng xào xạt. Con ngươi Triệu Tự co lại, nhìn chằm chằm cô gái trên màn hình.
Chiếc điện thoại tụt khỏi tay anh, bang một một tiếng rơi xuống đất.
A Thập nhìn người đàn ông trước mặt, bờ môi anh run run, gần như thảm hại bèn vội nhặt điện thoại lên.
Hơi thở Triệu Tự dồn dập, toàn thân đều đang run rẩy, các khớp ngón tay trắng bệch.
Có một khoảnh khắc A Thập chợt cho rằng đôi mắt nhìn màn hình ấy của Triệu Tự đang chảy huyết lệ.
Triệu Tự bình tĩnh không nói lời nào, anh đẩy cửa ra ngoài.
A Thập đuổi theo sau, lúc này mới phát hiện xe đã chạy khỏi biệt thự và biến mất tăm trên con đường núi.
Với một tốc độ cực kỳ đáng sợ.