Khi hai người xem lá trà, Đại Ninh cũng không làm khó anh, cô chọn một loại trà mới mà ông thường uống.
Cô đã quen được nuông chiều nên không quan tâm nhiều đến suy nghĩ của người khác, càng không cần cân nhắc xem Trần Cảnh có chịu nổi giá tiền đấy không.
Trần Cảnh không nói gì, anh cà thẻ của mình.
Thù lao lần này chớp mắt đã về con số 0. Bên kia đường có một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nho nhã nhìn họ đằng xa, nói chính xác là đang nhìn Trần Cảnh.
Đôi mắt gã sáng rực, lộ vẻ không thể tin.
Thanh Đoàn từ bỏ việc tự lừa dối mình đi giận dỗi Đại Ninh, nó nhắc nhở: "Người đứng đối diện đang nhìn Trần Cảnh là Quan Tái Thường."
Đại Ninh hơi hứng thú: "Trường [1] gì cơ?"
[1] 关再常: Guān Zài Cháng. Từ 常 và 肠 đồng âm với nhau.
Thanh Đoàn không nói nên lời: "Là Quan Tái Thường, người đã giúp đỡ "Ngôn Cảnh" trong truyện và khiến nam chính trở thành boss siêu lợi hại."
Nó nói thế thì Đại Ninh cũng có chút ấn tượng. Cô không có tài kinh doanh, lại thêm ngại mệt.
Nhưng lúc cha mẹ cô còn khỏe mạnh từng không ít lần chửi người tên Quan Tái Thường.
Kẻ này rất tài giỏi, nếu nhà họ Ngôn thuộc về gã, không biết đã mạnh hơn nhà họ biết bao nhiêu. Thủ đoạn kinh doanh của Quan Tái Thường không hề kém cạnh so với Triệu Tự, suy cho cùng gã là "bàn tay vàng" của nam chính thứ hai. Gã đào tạo Ngôn Cảnh thành người rất lợi hại, "Ngôn Cảnh" trong truyện không hề bài xích gã như người nhà họ Ngôn, ngược lại anh rất tin tưởng gã ta, hai người liên hợp cùng nhau, kế tiếp nhà cô mới dần dần sụp đổ.
Quan Tái Thường là kẻ rất kỳ lạ, trong lòng gã không có tham vọng kinh doanh, chỉ có tình yêu.
Gã yêu một người phụ nữ, người đó lại là vợ của kẻ khác cũng chính là mẹ của "Ngôn Cảnh" và "Ngôn Minh Khấu". Gã ta yêu ai thì yêu cả đường đi lối về đến điên dại, thậm chí còn đối xử với hai đứa trẻ nhà họ Ngôn bằng tình thương cha con.
Gã như không có não đi chuyển nhượng hết cổ phần sang nam chính vân vân, quá hay, quá dữ. Quả nhiên nhà họ Ngôn mạnh mẽ, bắt đầu mở ra một mối quan hệ lộn xộn.
Nghe Thanh Đoàn miêu tả, bây giờ Quan Tái Thường chắc đang nghi ngờ thân phận Trần Cảnh, gã ta chỉ cần liếc nhìn Trần Cảnh một cái đã nhớ đến tình nhân mất sớm của mình, bởi vậy có thể thấy đúng là tình yêu đích thực có khác.
Có lẽ Quan Tái Thường xem mình như cha của Trần Cảnh.
Đại Ninh đảo mắt, nếu như Trần Cảnh ghét Quan Tái Thường thì chắc thú vị lắm. Không có Quan Tái Thường trợ giúp, có khi nam chính thứ hai sẽ không còn ghê gớm như trước.
Trong lòng cô đã có ý xấu, một ý tưởng có thể khiến Trần Cảnh ước gì có thể giết quách Quan Tái Thường.
Đại Ninh thản nhiên ôm cổ Trần Cảnh, nhõng nhẽo: "A Cảnh, chân người ta đau quá."
Trần Cảnh quay đầu sang bên, không được tự nhiên khi bị hơi thở nóng hổi của cô thổi trúng, anh dứt khoát bế cô lên. Anh vẫn chưa thể quen với thân phận bạn trai trong thời gian ngắn, có điều lòng anh rất ngọt ngào và thỏa mãn, anh sẵn sàng làm mọi thứ vì cô.
Chân đau là giả, nhưng Trần Cảnh vẫn dẫn cô đi mua giày mới.
Dù gì thì anh cũng đã quen yêu thương cô khi còn làm anh trai, giờ đây cũng không đến mức quá mất tự nhiên.
Đại Ninh và Trần Cảnh đi chơi đến gần chiều, cô không nói chuyện Kỷ Điềm, dù sao bây giờ cô đang thể hiện "tình cảm chân thành" mà, một khi pha trộn tạp chất vào lại không hay.
Đến buổi tối, hai người cùng dùng bữa, Trần Cảnh đưa cô về nhà.
Đại Ninh không bảo tài xế đi theo cô, cô nghĩ kỹ rồi còn không quên dặn dò Thanh Đoàn.
“Đồ ngốc, chờ lát nữa khi bọn ta hôn nhau, mi nhớ lấy vận may đó! Nhớ là phải lấy nhiều chút! Chúng ta không thể chịu thiệt nghe chưa."
Thanh Đoàn: “…”
Đại Ninh nhịn ý nghĩ xấu xa lại, cố ý cào lòng bàn tay của Trần Cảnh.
Ngay từ đầu Trần Cảnh còn nhịn được, lát sau anh không chịu nổi nữa, nắm chặt tay cô: "Đừng làm loạn."
Câu này còn mang sự nghiêm khắc ngày trước khi anh làm anh cô, tiếc là bây giờ không có hiệu quả.
Cô cười hì hì lao vào lòng ngực Trần Cảnh, đôi tay ôm lấy vòng eo thon chắc của người đàn ông.
“Anh cứ vậy mà đến Kinh Thị à, mặc kệ hai mẹ con Trần Liên Tinh?"
Trần Cảnh nói: “Mấy ngày nữa, anh sẽ về."
Đại Ninh không vui vẻ trừng anh: "Anh nói đi, anh là của em hay là của Trần Liên Tinh."
"..."
“Nói mau!”
Trần Cảnh nhấp môi, Đại Ninh véo eo anh một cái, khóe mắt Trần Cảnh giật giật, không đau nhưng ngưa ngứa. Anh cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói: "Của em."
Cô gái trong lòng anh thơm ngát, cô giống như ông giời con: "Thế thì em không cho phép anh về, em ghét Trần Liên Tinh, nhỏ vừa xấu vừa hư."
Đổi thành Trần Cảnh năm mười bảy tuổi nghe cô nói thế chỉ ước đập chết cô, nhưng Trần Cảnh bây giờ không giận xíu nào.
Anh cũng biết sự thiên vị của mình đã sớm nghiêng về một phía.
Kiếp này anh chưa bao giờ vui vẻ đến vậy như hôm nay.
Nếu Đại Ninh đã nói không gạt anh vụ giới thiệu mình với người nhà cô, vậy chuyện cô muốn mãi ở bên mình cũng có thể là thật.
Trần Cảnh không nói gì, cũng không trách mắng cô.
Anh giải thích từ từ với cô, cha nuôi còn ở Phượng Minh, anh cần chuẩn bị giúp đỡ. Về vụ Trần Kế Duệ vẫn còn đường cứu, rốt cuộc ông đã đội nồi thay người ta.
Trần Cảnh đã điều tra nhiều năm, cuối cùng cũng có manh mối.
Đợi anh sắp xếp ổn thỏa cho mẹ con nhà họ Trần thì có thể ở bên cô.
Đại Ninh miễn cưỡng đồng ý với lời anh nói, cô phồng má: "Sao anh chưa từng nói câu thích em? Anh nói đi, em muốn nghe."
Ngón tay Trần Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Cô ngứa đến không nhịn được cười, đôi mắt ngập nước: "Trần Cảnh, anh có thích em không?" Đại Ninh cố ý hỏi câu này, cô kề tai mình sát trái tim Trần Cảnh, nghe nhịp tim đập rối loạn hơn lúc bình thường của anh, cô đã biết đáp án.
Anh không chỉ thích mà còn yêu và say mê cô.
“Anh đã sớm không phải anh trai em, anh muốn nói gì cũng được ~"
Trần Cảnh cúi đầu, thấy dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của cô, anh động tâm bèn hôn môi cô.
Gió thổi hiu hiu, môi anh hơi lạnh, giữa tiếng tim đập như nổi trống, anh vừa chạm vào môi cô đã cảm nhận được sự mềm mại và hơi ấm từ cô gái.
Cô ngơ ngác nhìn anh, môi anh đào hồng phấn, vẻ mặt như không biết chuyện gì xảy ra.
Lỗ tai Trần Cảnh hơi đỏ, anh kéo cô gái ra khỏi lòng mình, ý bảo cô-- về nhà, ngày mốt gặp.
Đại Ninh vẫn giữ khuôn mặt nhỏ không tin được.
Thanh Đoàn nghe thấy Đại Ninh đang điên cuồng chửi bới trong lòng: Đờ mờ Trần Cảnh, tên khốn khiếp! Người ta còn chưa chuẩn bị hút vận may mà trời!
Thanh Đoàn: “…”
Ngay sau đó đã thấy Đại Ninh nắm lấy cổ áo Trần Cảnh ép anh cúi đầu xuống.
Trần Cảnh nhíu mày nhìn Đại Ninh, nhất thời không hiểu ý cô, anh không nhúc nhích.
Đại Ninh điên cuồng mắng anh trong lòng, cô cất tiếng: “Hôn chưa đủ, em còn muốn hôn lâu hơn nữa, là loại mở miệng ấy."
Hầu kết Trần Cảnh giật giật, may nhờ có ánh đèn, bằng không sắc mặt anh đã sớm bại lộ. Lần đầu tiên anh biết hương vị tình yêu, dụ.c vọng còn nóng hơn lửa đốt, anh cũng muốn nhưng không được, bởi anh… miệng anh đầy vết cắn và mùi máu khi anh tập nói.
Đôi mắt cô gái ướt át, trông rất quyến rũ, hôm nay cô còn trang điểm theo kiểu trong sáng, nó không khiến khí chất cô giảm, ngược lại vừa nhìn đã thấy ngây thơ, đáng yêu.
Trần Cảnh dùng hết nghị lực đời này của mình để xoa đầu nhỏ cô.
“Để hôm nào đi.” Anh nói bằng giọng khàn khàn, tiếp đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Thanh Đoàn: “Ha ha ha ha, xin lỗi nha, ha ha ha ha…”
Đại Ninh lau miệng mình, hét lên về phía Trần Cảnh: "Đmm, anh có nghe thấy không Trần Cảnh, đmm!"
Trần Cảnh không nghe thấy bởi đã đi xa. Tài xế đi theo từ xa, rất có mắt nhìn mà lái xe đến: "Cô muốn về nhà hay sao ạ?”
Đại Ninh trưng khuôn mặt đen sì ngồi lên xe.
Thanh Đoàn cười chảy nước mắt đã bị cô chôn trong biển ý thức, nó muốn thoát cũng không được.
Đại Ninh ghét nhất người khác làm lơ sức hấp dẫn của mình, cô có thể thờ ơ với họ nhưng họ không thể đối xử vậy với cô.
Thanh Đoàn cười đủ rồi, mắt nó ươn ướt, nó phát hiện mình không ra được, đành ngồi vạch ra điểm đáng nghi để dỗ dành chúa gây chuyện.
“Cô không phát hiện ra sao? Cách nói chuyện của Trần Cảnh rất lạ?”
“Không có.”
“Anh ta nói rất chậm, phát âm cũng không chuẩn."
Đại Ninh không để bụng hừ một tiếng, cô còn đang bực Trần Cảnh: "Anh ta là tên nói lắp, chẳng phải bình thường đều nói chuyện thế à."
“Tuy rằng bình thường anh ta nói chậm nhưng phát âm rất chuẩn." Thanh Đoàn nói tiếp: "Đại Ninh, ta đoán anh ta có vết thương trong miệng."
Đại Ninh nghi ngờ đánh giá nó, sau một lúc mới hừ nói: "Mi còn muốn gạt ta à, ta không thèm thả mi
ra đâu."
Thanh Đoàn: “…”
Đủ! Quá đủ rồi! Kỷ Đại Ninh ở chung với Trần Cảnh nguyên buổi trưa thế mà không phát hiện Trần Cảnh có chỗ khác thường, nó là cục bột mà còn phát hiện ra được! Cô gái khốn khiếp này còn mang lòng nghi ngờ nó lừa người!
Nó cảm nhận được linh hồn màu đen của cô gái, bất đắc dĩ thở dài.
Thôi, nó vẫn nên bị chôn tiếp vậy.
*
Đại Ninh về biệt thự nhà họ Kỷ, đúng lúc bắt gặp Kỷ Mặc Giác chuẩn bị ra ngoài.
Kỷ Mặc Giác xách túi trong tay, bên trong là đồ mà Kỷ Điềm muốn. Kỷ Điềm đang ở bệnh viện, mỗi ngày Kỷ Mặc Giác tan ca xong đều đến thăm cô, hắn đã đồng ý yêu cầu của cô nên mới về biệt thự lấy đồ.
Kỷ Mặc Giác thấy Đại Ninh bèn giấu cái túi theo bản năng, vừa định nói chuyện thì Đại Ninh đã đi lướt qua như không nhìn thấy hắn.
Cảm giác khó chịu lại trỗi dậy, mặc dù trước đây hai người hay cãi nhau, làm ồn túi bụi nhưng cô chưa từng đối xử thế với hắn.
“Này, Kỷ Đại Ninh!” Kỷ Mặc Giác nhịn không được thốt lên: "Chị có vấn đề gì vậy hả?"
Đại Ninh dừng bước: “Em nói chị có vấn đề gì?"
Thật ra lúc hắn mở miệng đã hối hận rồi, hắn ước mình có thể tát vào mồm mình ngay. Kể từ khi trưởng thành hắn và Đại Ninh luôn sống chung với hình thức như thế, lần này cô về... Vốn Kỷ Mặc Giác muốn xóa bỏ mọi thứ, xem như vì cô là con gái, vậy mà đến khi mở miệng lại như thể mình đang gây hấn.
Kỷ Mặc Giác buồn bực, trên mặt cố gắng làm bộ như không có gì.
“Dù cho chị có không thích Kỷ Điềm thì chị cũng không cần có thái độ như này với em đâu, chỉ cần chị sống chung với Kỷ Điềm thì sẽ biết em ấy là một cô gái rất tốt."
Đại Ninh lấy viên kẹo mà Trần Cảnh cho từ trong túi ra, chậm rì rì đáp: “Đúng đúng, cô ấy là một cô gái tốt, chị lấy làm cảm động trước tình cảm của hai đứa."
Cô lười không thèm phản bác, khi cô nói những lời này cũng không có bất kỳ cảm xúc nào. Cứ như xem Kỷ Mặc Giác thành người không mấy quan trọng, mỗi một chữ đều qua loa cho xong.
Thanh Đoàn rụt đầu nhỏ lại, đột nhiên nó hiểu ra một đạo lý, đợi chờ càng nhiều, căm hận sẽ càng sâu.
Kỷ Mặc Giác đã khiến Đại Ninh thất vọng quá nhiều, cô rõ ràng có cách đối phó với tất cả mọi người, nhưng cô lại không muốn sử dụng bất kỳ sức lực nào lên người Kỷ Mặc Giác. Hẳn trong lòng cô từng oán hận.
Kỷ Mặc Giác cứng họng, nếu cô phản bác thì hắn còn nói tiếp được, hết lần này đến lần khác dù hắn nói gì, cô cũng đồng ý có lệ. Kỷ Mặc Giác ngoại trừ hụt hẫng trong lòng thì hắn hoàn toàn không biết làm sao với cô.
Trong lúc hắn sững sờ đó, không biết Đại Ninh đã lên lầu từ lúc nào.
Kỷ Mặc Giác nhìn bóng lưng cô từ xa, ánh mắt giây lát có hơi mờ mịt.
Kỷ Đại Ninh ở trước mặt hắn vẫn luôn tràn đầy sức sống, nhưng cô hôm nay tựa như đến cả nói cũng lười tiếp hắn.
Trái tim hắn như có gì đó nghẹn lại, vô cùng buồn bã.
Kỷ Mặc Giác cắn chặt răng, bỏ đi, nếu Kỷ Đại Ninh đã không thích hắn thì hắn đi gặp người kia.
Kỷ Mặc Giác đang đi trên đường thì bỗng nhớ đến email nhận được hôm nay, lúc nhận hắn còn hơi nghi nghi.
Một email không có chữ ký báo có một ngôi mộ của phi tần ở dưới miếng đất Đông Thành.
Nếu là thật, vậy quá đáng sợ.
Trong lòng đất mà có văn vật thì miếng đất đó đương nhiên cũng thuộc về quốc gia, không thể động đến chẳng khác nào mua một miếng đất chết.
Nhưng email này vừa không có chữ ký vừa không cung cấp bằng chứng.
Trước đây Kỷ Mặc Giác chưa từng nghe qua vụ mộ của phi tần. Hắn chỉ biết lợi ích rất lớn, ngay cả Quan Tái Thường từ xí nghiệp nhà họ Ngôn cũng giành cùng hắn.
Kẻ đó chính là con cáo già mắt sắc!
Không chừng đây là email do Quan Tái Thường gửi cho hắn, làm vậy để lừa hắn rút lui?
Trong lòng Kỷ Mặc Giác dao động, sai người đi tra, kết quả không tra ra là ai gửi.
Hắn càng cảm thấy trong lòng người nọ có quỷ, có người làm việc tốt mà không để lại tên tuổi sao? Không nghi ngờ gì nữa chắc chắn là người của Quan Tái Thường lừa hắn!
Mai là ngày cuối đấu giá, thành bại tùy vào một hành động, ngày mốt là đến sinh nhật ông già, hắn không thể để mình mắc mưu rồi đẩy miếng đất cho người ta.
Có điều 1 tỷ nhân dân tệ không phải là con số nhỏ, Kỷ Mặc Giác đến bệnh viện, trong lòng hắn lại bắt đầu do dự, lỡ người nọ nói thật thì sao?
Hắn nghĩ ngợi lung tung nên khi đối mặt với Kỷ Điềm có hơi không tập trung.
Kỷ Điềm hỏi: “Anh nghĩ gì thế?"
“Không có gì, cơ thể em đã khá hơn chưa?" Đến cùng Kỷ Mặc vẫn hơi đề phòng, hắn chưa nói chuyện về công ty cho Kỷ Điềm.
"Rồi ạ." Kỷ Điềm cất giọng chua xót: "Em rất muốn đến đón sinh nhật ông nội, nhưng mà mặt em..."
Trông cô rất đáng thương, Kỷ Mặc Giác không khỏi kiềm chế cái tính nóng nảy của mình, hắn an ủi: "Không sao đâu, ông ấy sẽ hiểu tấm lòng của em mà."
Kỷ Điềm cắn răng, cô ta nào muốn thể hiện tấm lòng gì. Kỷ Đại Ninh đã trở về, một dịp như vậy mà mình còn không đi, cô ta không biết điều gì sẽ xảy ra nữa.
Nhưng giờ mặt cô ta sưng phù, muốn đi cũng không được.
Kỷ Mặc Giác gãi gãi đầu, bỗng nói: “Kỷ Đại Ninh đã về rồi.”
Kỷ Điềm không ngờ hắn sẽ đề cập chuyện này, cô ta vội lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng: "Thật hả anh? Chị ấy vẫn còn sống ư?"
“Ừm, tính tình chị ấy khá tệ, đợi vết thương em hồi phục xong..." Kỷ Mặc Giác dừng một chút lại nói tiếp: “Em nhớ nhường chị ấy nhiều hơn.”
Kỷ Điềm: “…”
Mặt Kỷ Điềm sưng phù, Kỷ Mặc Giác hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm của cô, boy đầu gỗ tiếp tục bày tỏ: "Chị ấy đã được chiều hư từ bé, tuy hơi khó chịu nhưng chỉ cần em khen ngợi chị ấy là được, bản chất chị ấy không hề xấu. Anh mua cái lắc tay, đến lúc đó em nhớ tặng chị ấy nhé, xem như đó là quà gặp mặt giúp xoa dịu mối quan hệ."
Kỷ Điềm nghiến răng, vốn định cười gượng cho qua nhưng mặt cô ta đau điếng.
Cô ta thật sự rất hận Kỷ Đại Ninh, dựa vào đâu cô ta phải nhún nhường đi lấy lòng ả! Chẳng phải Kỷ Mặc Giác không thích Kỷ Đại Ninh sao? Vậy mà hắn còn bảo cô ta đi khen Kỷ Đại Ninh cơ đấy, cô ta thiếu điều muốn bóp chết con nhỏ gây rối kia thôi!
“Em biết thân phận của mình là gì mà thưa anh."
Thấy ánh mắt cô ảm đạm, cuối cùng Kỷ Mặc Giác cũng cảm thấy sai sai, hắn an ủi cô: “Anh không có ý đó, dẫu sao tính tình em tốt cũng sẽ không đi so đo với người khác, uất ức cho em rồi."
“Nào có uất ức, chỉ cần chị ấy vui là được."
Kỷ Mặc Giác không tránh khỏi đau lòng thay cô: "Lần sau anh sẽ mua món gì đẹp mắt cho em."
Kỷ Điềm cười cười.
Kết quả hôm sau Kỷ Mặc Giác thật sự sai người đưa lắc tay đến.
Kỷ Điềm nhìn chiếc lắc tay sang trọng bằng thạch anh tím được đặt làm theo yêu cầu, cô ta tức đến đỏ mắt!
+
Cô ta đã mê chiếc lắc tay này từ lâu, có điều vừa trông thấy giá tiền đã nhịn không được hít một hơi, dù cô ta đang sống trong giàu sang cũng không dám chi tiền của nhà họ Kỷ. Ai dè Kỷ Mặc Giác đã mua, lại còn bảo cô ta đi lấy lòng Kỷ Đại Ninh.
Kỷ Điềm suýt nữa phun ra một ngụm máu, đứt hơi tại chỗ.