Ninh Tri đưa tay nắm lấy tay của anh, 3 cái mặt trời nhỏ cùng nhau bay về phía cô, nhưng đỉnh đầu Lục Tuyệt không tiếp tục bắn ra mặt trời nhỏ.
Cầm tay anh không có hiệu quả.
Ninh Tri tiếp tục thử nghiệm, môi của cô lần thứ ba nhẹ nhàng, như có như không đụng tới tại Lục Tuyệt, cô hỏi anh: “Lục Tuyệt, anh thích tôi dán sát vào anh thể này à?”Bên trong ô hiển thị, một lần nữa bắn ra một mặt trời nhỏ.
Ninh Tri lại chạm thêm một cái nữa, không có mặt trời nhỏ bắn ra.
Cô lấy được tổng cộng mười một mặt trời nhỏ, vàng óng ánh, đáng yêu không chịu được!Lục Tuyệt ở trước mặt cô thì cụp mắt xuống, đôi môi mỏng mím chặt, mặt không chút cảm xúc, nhưng vành tai lại đỏ ửng, Ninh Tri tò mò không biết vì sao anh lại vui vẻ khi cô đụng vào tai anh.
Cô cũng không tin anh thích cô, có lẽ ngay cả anh cũng không rõ mình thích gì.
Tại Lục Tuyệt đỏ bừng, anh giật giật môi, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Dán tôi.
”Ninh Tri nhớ tới lần trước Lục Tuyệt uống say, trên đỉnh đầu anh cũng bắn ra rất nhiều mặt trời nhỏ, cho nên lúc ấy anh không phải vui vì uống rượu, mà là bởi vì cô dán sát vào anh?Ninh Tri nhớ rõ có vài người bệnh tự kỷ sẽ thông qua xúc giác để nhận biết người khác, họ thích dùng thân thể tiếp xúc giao lưu, dù có đôi khi họ sẽ kháng cự hôn và đụng chạm.
Biết rõ nguyên nhân, Ninh Tri cảm thấy, sau này cô có thêm một đường tắt kiếm mặt trời nhỏ rồi!Đáng tiếc là, hiệu quả sẽ giảm dần, chỉ có tác dụng một lần thôi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Hoắc Hiểu Nguyệt về tới nhà mình.
Mẹ Hoắc thầy cô ta trở về, trên mặt cũng có vẻ không vui: “Cả ngày trời cứ chạy ra ngoài, con không thể an phận ở nhà à?”Hoắc Hiểu Nguyệt rũ bỏ sự cao ngạo trên người: “Lâu như vậy con không về nước, hôm nay chỉ đi thăm vài bạn học thôi mà.
"“Con tới nhà họ Lục?”Hoắc Hiểu Nguyệt chột dạ: “Không phải.
”Mẹ Hoắc không nói gì thêm.
Hoắc Hiểu Nguyệt vội vàng lên lầu, cô ta đi tới trước của một gian phòng, gõ cửa một cái.
Bên trong truyền đến giọng nói từ tốn của đàn ông: “Vào đi.
”Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy anh trai ngồi trên xe lăn trước cửa kính.
“Anh, hôm nay anh không tới công ty à?” Giọng điệu Hoắc Hiểu Nguyệt ra vẻ nhẹ nhàng, cô ta đi đến bên cạnh xe lăn của Hoắc Hiểu Dương.
“Hôm nay không có việc gì.
”Gen nhà họ Hoắc tốt, Hoắc Hiểu Nguyệt dáng dấp thanh lệ đáng yêu, Hoắc Hiểu Dương tướng mạo nhã nhặn ôn hòa, anh ta đeo kính mắt màu vàng, càng tăng thêm vẻ tuấn khí.
Hoắc Hiểu Nguyệt ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Hoắc Hiểu Dương, cô ta gấp sách trên đùi anh ta lại, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh, em vừa tới nhà họ Lục thăm Lục Tuyệt.
”Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Hiểu Dương nhàn nhạt: “Ừ.
”“Anh ấy vẫn vậy, ngơ ngác, còn nói không quen em, sao anh ấy lại đáng ghét thế chứ.
” Hoắc Hiểu Nguyệt tựa trên đùi anh trai: “Em tưởng là em không gả cho anh ấy, Lục Tuyệt sẽ sống cô độc quãng đời còn lại, không ngờ hiện giờ anh ấy cũng đã có vợ.
”Hoắc Hiểu Dương An yên lặng nghe em gái nói.
“Không ngờ người phụ nữ đó lại có thể đến gần Lục Tuyệt, còn có thể đụng vào anh ấy.
” Hoắc Hiểu Nguyệt lầm bầm: “Rõ ràng cô ta không đẹp bằng em, mắt