Editor: Mộc An ChiKhương Khê hơi phát lạnh sau lưng, nhưng lại có phần kích động, đều đã xuyên qua, còn có việc gì không có khả năng? Chẳng lẽ Bùi Hạ Quân người này là một cái hệ thống?Cô bị suy đoán của mình chọc cười, lại thử thăm dò chạm vào lần nữa.
Màn hình nửa trong suốt lại xuất hiện, Khương Khê nhanh chóng nhìn lướt, vẫn là những chữ vừa rồi, lần này cô nhìn càng thêm cẩn thận, phát hiện dưới cùng có một dòng chữ nhỏ: 【Ô ô ô, nếu ký chủ không tỉnh lại, mình sẽ bị trừng phạt vì không làm nhiệm vụ trong thời gian dài, mình xui xẻo quá đi mất!!!】Khương Khê: "! "Hệ thống này, hình như rất có khiếu hài hước?Cứ việc trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt Khương Khê vẫn kiềm chế gắt gao.
Một hệ thống!Lại xuất hiện trên người Bùi Hạ Quân, vậy bản thân anh có biết không?Đây là hệ thống gì?Khương Khê giả vờ vô tình chạm vào, tay lại xuyên qua, cô không chạm tới màn hình trong suốt kia, chữ dưới cùng thoạt nhìn khóc lóc chít chít cũng biến mất, theo đó xuất hiện, là một nhiệm vụ khác, in chữ đã thất bại.
Khương Khê hơi thất vọng rũ mắt, muốn lên tiếng hỏi hệ thống, nhưng có mẹ Bùi ở đây, hơn nữa mẹ Bùi đối với thứ kia một chút phản ứng cũng không có, chứng minh người nhìn thấy nó, chỉ có mình cô.
Có lẽ bởi vì cô xuyên sách, nên có chút cảm ứng từ trường đặc biệt?Khương Khê suy tư, thấy mẹ Bùi xoay người cho Bùi Hạ Quân hoạt động đơn giản kết thúc, cô thuận tay hỗ trợ gõ nhẹ phần mông và lưng anh, trong ánh mắt buồn bực của mẹ Bùi, cô giải thích: "Lúc trước cháu nghe người ta nói khi xoay người phải làm như vậy, sẽ khơi thông cơ bắp bị đè ép.
”Mẹ Bùi bừng tỉnh, vỗ đầu một cái, dường như nhớ ra cái gì đó: "Đúng vậy, hình như lúc trước bác sĩ cũng nói qua với thím, nhưng trí nhớ này của thím không tốt, không nhớ kỹ, may mà có Tiểu Khê cháu!”Nói đến đây, bà càng cao hứng, chờ thu dọn gọn gàng cho con trai, lôi kéo Khương Khê nói: "Cháu là một đứa nhỏ ngoan, thằng ba giao cho cháu chăm sóc, thím có thể yên tâm rồi.
”Khương Khê mím môi cười, giọng điệu kiên định: "Cháu sẽ chăm sóc anh ba Bùi thật tốt!”Mẹ Bùi cảm động đến sắp chảy nước mắt.
Bà không nói nhiều, sợ cô gái nhỏ thẹn