Gan nhỏ hơn so với dự đoán, nhưng gan cũng to hơn so với tưởng tượng của tất cả mọi người.Tạ Vô Diễn cũng không vạch trần cô, hắn chỉ là bình tĩnh mà cầm xúc xắc lên, để dưới ngón tay ma sát một vòng, sau đó nhẹ nhàng ném một cái.Ngay một khắc này tình thế dường như đang đảo ngược, Thẩm Vãn Tình một đường thuận lợi sáu sáu sáu.Sau khi đem bốn quân cờ của mình đều đưa đến đích, Thẩm vãn Tình vui vẻ rồi, cảm thấy bản thân lại có tinh thần: “Mình thật giỏi.”Tạ Vô Diễn nói đùa: “Thẩm cô nương sao lại không hoài nghi nữa vậy?”Thẩm Vãn Tình tiêu chuẩn kép ôm lấy cánh tay: “Ngài nói gì vậy, ném ra sáu suốt cũng là bình thường.”Chơi tiếp vài ván cờ, sắc trời đã tối đậm.Thẩm Vãn Tình ngáp mấy cái liên tiếp, uể oải mà nằm bò lên bàn, run rẩy ném cờ.Thật mệt.Thậm chí còn đang nghĩ, đây có phải thủ đoạn giết người mà Tạ Vô Diễn tự tạo ra hay không. Thông qua cách không để cho cô ngủ, mạnh mẽ ép cô thức đến chết.Cứ như vậy mà suy nghĩ miên man, ngái ngủ cũng ngày càng sâu, mí mắt của cô như bị rót chì vậy, sắp không chống đỡ nổi nữa.Tiêu diệt đi.Muốn giết hay không giết, dù sao cô cũng muốn ngủ.Nghĩ như thế, Thẩm Vãn Tình liền ngủ rồi.Tạ Vô Diễn ôm lấy cánh tay, dựa vào lưng ghế, cảm thấy có chút buồn cười.Rõ ràng là biết rõ thân phận của hắn, vậy mà vẫn còn có thể ngủ thành dạng này. Nhìn rõ ràng thì chính là một người rất coi trọng tính mạng, hóa ra lại không sợ chết như thế.Nếu như nói cô có bao nhiêu đơn thuần cùng lương thiện, nhưng khi cầm dao đâm người thì lại dứt khoát nhanh nhẹn hơn ai khác.Chiếc nhẫn Bắc Đẩu lại chớp nháy, Huyền Điểu đập đập cánh từ bên trong nhảy ra ngoài.“Chính là nàng ta chính là nàng ta, tóm lấy cánh của ta, bịt miệng của ta, còn muốn đem ta đi hầm canh! Hơn nữa còn gọi ta là chim bồ câu!” Huyền Điểu vừa nhảy ra liền lải nhải náo đến không ngừng, khí thế hùng hổ mà tập kích về hướng chiếc gáy của Thẩm Vãn Tình.Tạ Vô Diễn ngước mắt lên, xúc xắc nằm giữa hai ngón tay của hắn bị mạnh mẽ bóp nát.Một đạo ánh sáng màu đỏ nổ ra, kèm theo khí lưu mạnh mẽ không gì sánh bằng, lực chấn động cùng dâng trào.Nhưng bất luận khí tràng ở trong phòng có bao nhiêu khủng bố, cả một gian phòng dường như bị một tấm chắn vô hình che phủ, từ bên ngoài nhìn vào vẫn một mảnh bình yên như cũ không có gì dị thường, dường như tất cả hơi thở đều bị tận lực che giấu.Huyền Điểu bị đạo ánh sáng màu đỏ này đánh đến đau đầu, u u chíp chíp bay trở về, đáng thương hề hề nói: “Điện hạ.”“Nhỏ giọng chút.” Tạ Vô Diễn chống cằm, giơ tay ra trêu ghẹo một lọn tóc bên tai của Thẩm Vãn Tình, vô cùng buồn chán mà quấn quấn trên đầu ngón tay của mình, “Ồn ào làm người tỉnh, ngươi đến bồi nàng ta chơi ván cờ vô vị này à?”Huyền Điểu nghẹn ngào.Chỉ quan tâm nữ nhân này có bị đánh thức hay không, cũng không quan tâm bảo bối sủng vật của mình có đau hay không.Quả nhiên nữ nhân xinh đẹp này chính là căn nguyên của tai họa.“Linh lực của ngươi hồi phục rồi?” Tạ Vô Diễn liếc Huyền Điểu một cái, đột nhiên mở miệng nói.Huyền Điểu ngơ ngác, này mới phát giác, linh lực lúc trưa bị tiêu tan, không biết là từ lúc nào đã tích tụ lại một lần nữa: “Hình như đã hồi phục được một chút.....sao lại nhanh như vậy?”Tạ Vô Diễn quay đầu lại, nhéo nhéo tay phải của Thẩm Vãn Tình.Vết sẹo trên ngón tay trỏ có thể thấy rõ ràng.Huyền Điểu sợ rằng chính là ngay lúc đó, đã nuốt xuống máu của Thẩm Vãn Tình.Ngón tay của Tạ Vô Diễn dừng trên mu bàn tay của Thẩm Vãn Tình, nhẹ nhàng di chuyển.Một giọt máu lăn xuống, nhưng tốc độ rơi xuống lại chậm đến dị thường.Hắn giơ tay, tụ lại một chút linh lực, chạm đến giọt máu đó.Trong nháy mắt, giọt máu đó liền đốt cháy lên, sau đó liền lập tức nổ ra.Sau khoảnh khắc Tạ Vô Diễn cảm thấy kinh ngạc, hơi hơi thu lại tầm mắt, cười nhẹ một tiếng như sáng tỏ điều gì.Xem ra, đối với trong tưởng tượng của bản thân còn đặc thù hơn.Huyền Điểu bỗng chốc bay lên, ngữ khí đều là kinh ngạc: “Đây là!”“Ừ.” Con ngươi Tạ Vô Diễn vẫn