Chương 30: Trù nương (29)
Mặc dù Lâm Đạm dọn đi gấp gáp nhưng xử lý mọi chuyện rất thỏa đáng, chẳng những bán tửu lâu lại cho Tần Nhị Nương, còn sai người truyền tin cho Tiểu Cầu, nói rõ ngọn nguồn. Sau khi Tiểu Cầu nhận được tin tức giận đến đầu ngón tay phát run. Hắn ta không ngờ người Nghiêm gia có thể xấu xa đến nông nỗi đó, đến cả cô nhi quả phụ cũng ức hiếp, còn phóng hỏa đốt tửu lâu, quả thực không có vương pháp!
Lão chưởng quỹ thấy sắc mặt hắn ta khó coi nên hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, hắn ta lắc đầu không muốn nói chi tiết, dù sao này cũng là việc riêng của Lâm Đạm, không nên truyền ra ngoài. Dường như nhớ ra gì đó, hắn ta nhíu mày nói: “Tiền đường có khách tới à? Ngươi đi ra ngoài xem thử đi.”
Ít lâu sau, lão chưởng quỹ trở về bẩm báo: “Đã có năm sáu bàn khách, tất cả đều chờ Lâm chưởng quỹ.” Hiện giờ tửu lâu Kiều Viên có một quy định bất thành văn, ai trước tới thì cắm số lên bàn mình, sau đó yên lặng chờ đợi. Khách trước số năm chắc chắn sẽ được thưởng thức tay nghề của vị đầu bếp thần bí, khách sau số năm thi thoảng may mắn cũng có thể thưởng thức. Tuy là thế, những khách không lấy được mười thứ tự đầu cũng không nỡ đi, tùy tiện gọi một ít món ngồi ở trong tiệm, ngửi mùi với nhìn đồ ăn ở bàn khác cũng đã mắt mà nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vậy, trong tiệm đã có một đám người đến từ sớm, tất cả đang tranh chỗ ngồi, tranh được là ngồi dán mông trên ghế, ai khuyên cũng không đi.
Tiểu Cầu đè thấp giọng hỏi: “Thành thân vương cũng tới à?”
“Tới, sáng sớm đã ngồi ở trong tiệm, ta mời vài người xướng khúc hầu hạ ở ngoài đó.” Thật ra Thành thân vương không tới mới là chuyện lạ. Từ ngày ăn đồ Lâm Đạm nấu, đúng giờ mỗi ngày gã đều báo tin tới tửu lâu Kiều Viên, sau thấy tửu lâu Kiều Viên càng ngày càng đắt, đến trễ sợ là không được thưởng thức tay nghề của Lâm Đạm, nên phái một gã sai vặt riêng ở khách điếm đối diện tửu lâu. Bên này vừa mở cửa, gã sai vặt ở bên kia vọt vào ngay, đầu tiên lấy số, sau đó chiếm một chỗ chờ Vương gia tới ăn cơm.
Những người trong kinh thành đều là nhân vật có cá tính, muốn lấy lòng bọn họ không dễ dàng, nhưng tay nghề ai có thể chinh phục được bọn họ, bọn họ sẽ che chở ngươi. Không nói chi xa, nói về Vĩnh Định Hầu, nghe nói trước kia ông ta có thích một đầu bếp, đi đâu cũng đưa theo, sau này đầu bếp đó mất, ông ta không ăn uống hơn vài tháng, đói đến gầy một vòng lớn, hiện giờ đã không ở Kinh thành đau lòng mà chạy đến biên quan đánh giặc.
Lúc trước Tiểu Cầu cảm thấy lời đồn này có chút nói quá, nhưng giờ biết đầu bếp kia chính là phụ thân của Lâm Đạm, bỗng nhiên hắn ta hiểu được suy nghĩ Vĩnh Định Hầu. Trù nghệ của Lâm Đạm cao siêu đến vậy coi như sư phụ, trù nghệ của Lâm Bảo Điền phải xuất thần nhập hóa đến cỡ nào?
Nhưng người đã chết, hắn ta có ngưỡng mộ cũng vô ích, lúc này phải đòi lại công bằng cho Lâm Đạm mới đúng. Nghĩ đến điểm này, đầu bếp Tiểu Cầu thì thầm nói: “Ngươi đi nói với khách, nói vị đầu bếp kia đã đi rồi, sau này không nấu ăn ở tửu lâu Kiều Viên nữa, bảo bọn họ về đi.”
Thoáng cái lão chưởng quỹ sợ tới mức mặt không còn chút máu. Không có Lâm Đạm, việc làm ăn của Kiều Viên đi xuống thì làm thế nào?
Đầu bếp Tiểu Cầu đẩy lão chưởng quỹ, thở dài nói: “Đi đi, đi đi, bảo mọi người đừng đợi nữa.”
Lão chưởng quỹ ngơ ngác đi ra ngoài, còn chưa nói hết câu đã chọc cho mọi người oán than dậy đất. Phản ứng mạnh nhất là Thành thân vương, không chỉ tay run, mà đến chòm râu cũng run lên, khuôn mặt già nhăn nheo xụ xuống, giống như ăn thạch tín. Ông ta không màng lão chưởng quỹ và tiểu nhị ngăn cản, nhanh vọt vào trong bếp mà trước giờ sẽ không đặt chân đến, tóm lấy Tiểu Cầu truy hỏi: “Vị trù sư kia có thật là không tới nữa không? Nhà nàng ở đâu, ngươi nói cho bổn vương, bổn vương tự đi mời nàng!”
Lúc trước không phải là ông không có suy nghĩ mời Lâm Đạm về làm tư trù*, còn cho quản gia đi thuyết phục, nhưng đến mặt Lâm Đạm cũng chưa thấy. Ông ta đặc biệt tôn trọng những người có trù nghệ giỏi, không muốn thì cũng không ép, ngươi nấu ăn ở đâu, ta sẽ tới đó ăn cơm, vậy được chứ? Có điều thế này cũng không được, người ta nói đi là đi, chẳng nói câu nào! Sớm biết như thế, lúc trước nên trực tiếp bắt người đi!
*Đầu bếp riêng.
Thành thân vương hối hận không thôi, giữ chặt đầu bếp Tiểu Cầu một hai phải ép hỏi ra vị đầu bếp ấy ở đâu. Lúc này đầu bếp Tiểu Cầu mới giả vờ không cam lòng, kể hết gút mắt cửa Lâm Đạm và Nghiêm gia ra.
Chẳng ngờ Thành Thân Vương trợn tròn mắt, há hốc mồm, biểu cảm như cha mẹ chết, đến giọng nói còn run như có gánh nặng không chịu nổi: “Ngươi nói là, đầu bếp nấu ăn ở chỗ ngươi chính là Lâm chưởng quỹ của tửu lâu Quê Nhà ở thành Nam? Các nàng, các nàng là cùng một người?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu bếp Tiểu Cầu cảm thấy phản ứng của Thành thân vương có chút kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu.
“Các nàng là cùng một người, đầu bếp chỗ ngươi đi rồi, tửu lâu Quê Nhà cũng đóng cửa?” Mặt Thành thân vương dần dần lộ ra vẻ thống khổ. Nói đến cũng khéo, người cao quý như Thành thân vương sẽ không đến thành Nam, nhưng tôi tớ nhà ông ta lại thường hay đến bến tàu thành Nam lấy hàng, khi thèm ăn hay mang một ít món hầm của Lâm Đạm về, trùng hợp có một lần gặp Thành thân vương ở cửa, hương thơm thơm ngon kia câu mất hồn Thành thân vương, sau khi nếm thử hương vị thì càng mê, mỗi đêm đều sai tôi tớ đi mua một ít về làm đồ ăn khuya. Ăn đến không ăn khuya ông không ngủ được, giống như bị nghiện.
Nghe nói đầu bếp tửu lâu Kiều Viên không tới, vốn ông ta còn nghĩ tốt xấu gì còn có thể ăn món hầm ở thành Nam, tay nghề của vị Lâm chưởng quỹ kia cũng rất giỏi, chẳng kém vị đầu bếp này. Nhưng kết quả thì sao? Hai người các nàng