Chương 31: Trù nương (30)
Gần đây Nghiêm Lãng Tình có hơi bất an, mà hết thảy ngọn nguồn đều do Lâm Đạm, nàng ta đã quên chuyện này từ lâu, rồi đột nhiên người ở đâu nhảy ra. Bốn món ăn của Lâm Đạm, Nghiêm Lãng Tình cũng có gọi người mua gói đưa vào cung nếm thử, quả thật mùi vị vô cùng tuyệt vời.
Nghiêm Lãng Tình từng thử nấu lại món đó, nhưng phát hiện dù có dùng những nguyên liệu và gia vị giống y như thế cũng không thể nào nấu ra được hương vị của Lâm Đạm. Nhất định là Lâm Đạm có phương pháp riêng, người khác nhìn không thấu cũng không đoán ra, không được Lâm Đạm tự mình chỉ dạy thì cho dù có biết cách nấu cũng uổng công.
Bản lĩnh xuất thần nhập hóa thế này chỉ có những người trù nghệ rất lâu thậm chí cả đời ở trong bếp mới có thể làm được. Những Lâm Đạm mới có vài tuổi? Nàng ta nhỏ hơn Lâm Đạm hai tuổi, năm nay mới hai mươi hai, cũng đã vượt qua nhiều người khác. Nghiêm Lãng Tình không thể không thừa nhận, trong lòng nàng ta thấp thỏm bất an, có điều thân là ngự trù, tự tôn của nàng ta không cho phép nàng ta nhận thua trước một trù sư bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trận tỷ thí, tất nhiên là nàng ta muốn đi, chẳng qua là đang chờ đến giờ trong cung nghỉ đi tắm gội mới nói sau. Nhưng mà không đợi đến giờ nghỉ đi tắm gội, phiền phức của nàng ta đã tới rồi, có vài thị vệ mang theo đao lớn vọt vào Ngự thiện phòng, hùng hổ hỏi: “Bát ‘Đậu hủ trân’ hôm nay là ai nấu, mau đứng ra đây!”
“Là ta.” Nghiêm Lãng Tình không chút hoang mang tiến lên một bước. Ở trong cung nàng có Hoàng thượng chống lưng nên không sợ gì cả.
“Ngoại trừ ngươi, còn có ai khác động đến món đấy không?” Thị vệ lại hỏi.
Lục tục có vài cung nữ, thái giám đứng ra, tất cả đều là tâm phúc của Nghiêm Lãng Tình, trong đó còn có nam tử trẻ tuổi thường hay giúp nàng xuất cung tìm kiếm những món ngon.
“Trói lại đưa đi Thận Hình Tư!” Mấy tên thị vệ không giải thích gì đã trói người lại, kéo kéo đẩy đẩy đưa đi thẩm vấn.
Nghe nói bị đưa đi đến nhà lao tăm tối như địa ngục, lúc này Nghiêm Lãng Tình mới luống cuống, một bên giãy giụa một bên vội hỏi: “Mấy vị đại nhân, chúng ta đã phạm tội gì vậy?”
“Phạm tội hay không tự các ngươi không biết à?” Mấy tên thị vệ bịt miệng bọn họ lại, thô lỗ kéo đi.
Chuyện hôm nay nói nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, nói nhẹ cũng không nhẹ. Chẳng qua là Hoàng thượng ở trong cung mở tiệc chiêu đãi mấy vị Vương gia đến từ Mông Cổ, bàn bạc việc mua chiến mã. Trong đó một vị Vương gia đã dặn dò trước với cung nhân ở Ngự Thiện phòng là mình không thể ăn đậu phộng, nếu không sẽ bệnh. Cung nhân kia đáp vâng vâng, quay đầu đi lại đưa lên một bát ‘Đậu hũ trân’, bên trong có trộn bơ đậu phộng làm Vương gia kia ăn một miếng phát bệnh ngay, cả người nổi ban đỏ, ngứa ngáy cực kỳ khó chịu. Phá hỏng yến hội, việc mua chiến mã cũng thất bại, mọi chuyện phải chờ đến khi vị Vương gia này khỏe mới bàn lại.
Hoàng đế vì muốn nói một lời công đạo cho vị Vương gia này, lệnh thị vệ tra rõ vụ việc, tra một hồi tra đến trên đầu Nghiêm Lãng Tình. Thật sự thì Nghiêm Lãng Tình không biết vị vương gia ấy kiêng đậu phộng, cũng không ai nói với nàng ta, nhưng dù sao nàng ta cũng là ngự trù, còn nói món đấy là mình nấu, mặc dù Hoàng đế dù không nỡ, cũng đành phải bắt người đi thẩm vấn, để tránh trễ nải quốc khách.
Điều tra rõ sự việc lần này không có gian tế trà trộn hay âm mưu quỷ kế gì mà chỉ là sai sót nên Thận hình tư định thả người. Có điều bỗng nhiên Cung thân vương giám sát Thận hình tư đến, không nói hai lời ném xuống hai cái thẻ tre, đánh Nghiêm Lãng Tình và đồ đệ nàng ta, cũng chính là thái giám tuổi trẻ kia mỗi người năm mươi đại bản.
Nghiêm Lãng Tình tốt xấu gì cũng là tâm phúc của Hoàng đế, người hành hình giơ cao đánh khẽ, không dám đánh mạnh. Nhưng đồ đệ nàng ta lại không có may mắn đó, sau khi thẩm vấn xong thì y phục đã rách nát, máu tươi đầm đìa, không ra hình người. Lúc bị nhốt vào ngục tăm tối, chân tay Nghiêm Lãng Tình mềm nhũn, không kìm được nước mắt. Nước mắt chảy dài. Người khác đều nói trong cung là nơi ăn thịt người, bởi vì có Hoàng đế che chở nên trước giờ nàng ta không cảm thấy thế, nhưng hôm nay, cuối cùng nàng ta cũng hiểu, nhà ngục tăm tối này luôn há to miệng trực chờ nuốt sống người ta.
Khi thẩm vấn bị đè xuống dưới sàn nhà đầy máu, nàng ta loáng thoáng nghe thấy Cung thân vương nói: “Ta phải cho hoàng huynh một lời giải thích, muốn đánh thật mạnh… Chọc phải đại bảo bối của huynh ấy… Ôi, tiểu thiếp cái gì, là một trù sư, tay nghề giỏi lắm…”
Nghiêm Lãng Tình không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ra, lý do mình bị hành hình là vì nàng ta chọc phải người không nên chọc. Nhưng người đó là ai? Người đầu tiên nàng ta nghĩ đến chính là những trù sư ở Ngự thiện phòng, bởi vì chỉ có kéo nàng ta xuống, vị trí này mới được bỏ trống.
Hiện tại thì nàng ta thấy ai cũng là người xấu, sau khi quay lại Ngự thiện phòng quả thật không dám ở lại thêm một khắc, chỉ muốn nhanh chóng về nhà. Có điều phía trên truyền chỉ xuống, tước thân phận ngự trù trong cung của nàng ta, trục xuất khỏi cung, làm nàng ta lại ngớ người, trong lòng không cam lòng và khuất nhục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những việc hôm nay, nàng ta thật sự chẳng biết chút gì, không có ai nói cho nàng ta biết vị vương gia kia không ăn được đậu phộng. Nàng ta là bị hãm hại, nhưng nàng ta không có chứng cứ, vì thế hết đường chối cãi, ngay cả quần áo dính máu còn chưa được thay đã bị áp tải lên xe ngựa, đưa ra khỏi cung.
Thái giám trẻ tuổi hay thay nàng xuất cung tuyển mỹ thực cũng bị thương rất nặng, bị ném đi Dịch hình, có thể sống được hay không còn chưa biết, nếu còn sống ngày sau cũng không được quay về Ngự thiện phòng, chỉ có thể đến lãnh cung hầu hạ những nương nương bị