Chương 32: Trù nương (31)
Lâm Đạm chỉ ở ngoại thành hai hôm rồi sau đó đã quay lại Kinh thành. Tửu lâu đã bán cho Tần Nhị Nương, nàng cần phải dọn đồ của mình đi, nhường chỗ cho người ta.
“Tửu lâu của ngươi đừng bán được không, tiếp tục mở tửu lâu Quê Nhà nhé?” Tần Nhị Nương cảm thấy có lẽ mình là người ngốc nhất trên thế giới, mua lại tửu lâu của người ta còn một lòng nghĩ trả lại. Tóm lại không được ăn những món ăn do Lâm chưởng quỹ nấu, bà không biết những tháng ngày còn lại ra sao.
“Không mở, ở trong Kinh thành xảy ra nhiều chuyện rồi, ta nên đi đến nơi khác.” Lâm Đạm đã quen sống phiêu bạt khắp nơi, sẽ không dừng lại ở một chỗ lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nói chuyện, thỉnh thoảng bên ngoài có tiếng đập cửa bang bang bang và có người cao giọng gọi: “Lâm chưởng quỹ có trở về không? Khi nào mở cửa buôn bán? Lâm chưởng quỹ, Lâm chưởng quỹ……” Tràn gọi liên tiếp hồi lâu không có tiếng đáp lại, lúc này người bên ngoài mới thở ngắn than dài rời đi.
Loại tình huống này thường có trong mấy ngày Lâm Đạm rời đi, dường như cứ cách một lát lại có khách tới bên này gõ cửa, hỏi một câu. Tửu lâu Quê Nhà đóng cửa, người thành Nam muốn ăn món chuẩn vị quê nhà, chỉ có thể ăn ở trong mơ. Đầu năm nay, người có thể rời xa quê nhà vào Kinh thành kiếm tiền phần lớn đều là nam tử thân thể cường tráng. Bọn họ thì không nấu ăn, mà dù có nấu cũng nấu không được hương vị giống Lâm Đạm, cho nên đành phải gặm bánh ngô.
Từng có những ngày tháng tốt, ai muốn những ngày tháng khổ sở? Được ăn ngon ai lại muốn ăn bánh ngô? Lâm chưởng quỹ không ở đây, cuộc sống này thật khó khăn!
Dường như với những động tĩnh bên ngoài Lâm Đạm chẳng có cảm giác gì, chỉ lo thu dọn đồ vật, Tần Nhị Nương lại phỉ nhổ, cười mỉa nói: “Đừng mở cửa, cho bọn họ sốt ruột chết! Ngày thường ăn đồ ngon trong tửu lâu, đến lúc người ta gặp nạn thì không ai giúp đỡ, một đám súc sinh vong ân phụ nghĩa!”
Lâm Đạm mỉm cười, không nói. Không nói đến súc sinh, chỉ là thói đời nóng lạnh mà thôi. Có điều nàng vẫn cảm ơn Tần Nhị Nương, ngày đó nếu không phải bà dẫn theo các cô nương trong kỹ viện đánh cho Chu thị chạy mất, nói không chừng Chu thị còn làm ầm thật lâu. Người khác sẵn sàng giúp ngươi, đó là tình cảm; không muốn giúp ngươi, đó cũng là bổn phận, chẳng trách được ai.
Cho nên nàng mới bán tửu lâu cho Tần Nhị Nương với giá thấp nhất là mười lượng bạc, còn tặng bà một vò rượu thuốc với mấy món nhắm rượu. Kỹ viện không phải chỗ ăn cơm nhưng rượu và đồ nhắm rượu chẳng thể thiếu, như vậy cũng đủ tình nghĩa.
Hai người vừa dọn đồ vừa trò chuyện, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu thảm thiết, mơ hồ còn có tiếng dập đầu xin tha, ồn ào huyên náo, ầm ĩ đến làm người ta phiền lòng.
“Ai đang đánh nhau ở cửa nhỉ? Ta đi xem, ngươi tránh ở trong đi.” Tần Nhị Nương ném chổi xuống đi ra ngoài.
Lâm Đạm sao có thể để bà mạo hiểm, nàng lấy con dao phay phía sau đi ra. Nàng tránh ở cửa nhìn ra ngoài, thấy Thang Cửu đứng thẳng ở trước bậc thang, còn mấy người thị vệ thì đang đập mấy tên côn đồ dưới chân, lấy sống dao đánh gãy tay bọn họ.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng xin tha của mấy tên côn đồ vọng lại, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi bị trói gô đang quỳ, đúng là Thang Bằng. Lưng hắn ta bị trói bằng cành mận gai, phẫn nộ kêu la: “Cửu ca, vì một người ngoài mà huynh làm đệ mất thể diện như thế, khi về đệ nhất định phải viết một phong thư nói cho đại bá!”
“Đệ dùng quyền để trục lợi bản thân, ức hiếp bá tánh, đệ còn cãi lý?” Thang Cửu lạnh lùng nói.
“Hành động bây giờ của huynh không phải là dùng quyền trục lợi bản thân à?” Thang Bằng giãy giụa nhưng bị Triệu Lục ấn mạnh bả vai xuống, áp quỳ dưới đất.
Thang Cửu không thèm để ý hắn, nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, đôi mắt lập tức sáng lên: “Lâm Đạm, nàng đã trở lại.”
“Các ngươi đây là?” Lâm Đạm vốn định chỉ một ngón tay vào Thang Bằng và mấy tên côn đồ, lúc đưa tay lên mới phát hiện mình đang cầm một con dao phay, vội buông xuống.
Thang Cửu hổ thẹn chắp tay: “Chỗ quan phủ đó nhận được tin của Thang Bằng, cho nên mới mặc kệ án phóng hỏa, giờ ta đưa hắn chịu đòn nhận tội với nàng. Mấy tên lưu manh này là hung thủ phóng hỏa.” Hắn hiển nhiên đã nghe tin, biết Lâm Đạm ở trong tửu lâu cho nên mới không sợ đến một chuyến uổng công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm đã hiểu, liếc mắt qua Thang Bằng còn đang kêu gào mắng chửi, cảm kích nói: “Đa tạ thế tử ra mặt cho ta, lời xin lỗi ta nhận lấy.” Dứt lời muốn đóng cửa lại.
Thang Cửu vội bắt tay chặn ở kẹt cửa, lời nói ngầm có ý cầu xin, “Thế nàng có thể ở lại không?” Mười năm trước hắn không có thể giữ Lâm Đạm lại, mười năm sau hắn hy vọng kết cục này có thể thay đổi. Không ai biết, bóng dáng quật cường của Lâm Đạm xuất hiện biết bao nhiêu lần trong mơ của hắn, nàng lúc nào cũng càng đi càng xa, sau đó dần dần biến mất trong sương mù dày đặc, làm hắn tỉnh lại mà lòng vừa sợ hãi vừa áy náy.
Nếu không phải hắn nghe lời từ một phía, bức bách Lâm Đạm tỷ thí với Nghiêm Lãng Tình, Lâm thúc mất rồi cũng sẽ không bị oan khuất như thế. Có thể nói hắn là ăn đồ Lâm thúc nấu mà lớn, nên phải hiểu Lâm thúc là người như thế nào. Nhưng khi đó hắn giống như bị người ta hạ cổ vậy, Nghiêm Lãng Tình nói cái gì hắn đều tin, cuối cùng ngược lại làm hại Lâm thúc thân bại danh liệt, Lâm Đạm và Tề thị đi tha hương, phiêu bạc nhiều năm.
Cuộc đời này hắn chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, duy chỉ có lỗi với Lâm thúc đã mất, Lâm Đạm và Tề thị. Thấy Lâm Đạm cuối cùng cũng trở lại Kinh thành xa cách đã lâu, một lần nữa xây dựng lại Lâm gia, hắn vui mừng hơn ai hết. Hắn biết Lâm Đạm có bao nhiêu bản lĩnh to lớn, chỉ cần cho nàng đủ thời gian, nàng tuyệt đối có thể vượt qua cả Lâm thúc.
Nhưng mà có một số người cố tình không muốn nàng sống tốt, từng người từng người dùng thủ đoạn bỉ ổi muốn bức nàng đi xa một lần nữa. Bây giờ sự chán ghét của Thang Cửu đối với người Nghiêm gia đã ăn sâu