Chương 39: Thiên hạ vô song* (1)
*Có một không hai.
Lâm Đạm bị một cơn đau thắt tim dữ dội đánh thức, vừa mở mắt thì phát hiện mình đang đứng ở một nơi vô cùng chật hẹp âm u, cách đó mười bước là hai cánh cửa sắt, bên trong hai cánh cửa nhốt một nam một nữ, nữ ăn mặc một bộ y phục màu đỏ, dung mạo xinh đẹp, đang trừng mắt nhìn Lâm Đạm bằng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và đề phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung mạo nam tử còn đẹp hơn cả nữ tử, một áo bào trắng đơn bạc trong bóng đêm tựa đóa hoa nở rộ, mái tóc đen dài rơi trên mặt đất, một mùi hương thoang thoảng trong gió, khuôn mặt tuyệt đẹp và rực rỡ như bạch ngọc. Hắn an tĩnh ngồi sau cửa sắt, mắt phượng khép hờ, môi mỏng hơi nhấp, biểu cảm không vui không buồn. Nếu ngực hắn không phập phồng thì Lâm Đạm thật sự cho rằng đây chỉ là một pho tượng phật được điêu khắc sinh động như thật, toàn thân tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Có điều Lâm Đạm không có thời gian quan tâm đến một nam một nữ này, nàng thờ ơ liếc nhìn bọn họ một cái, rồi lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, không nói gì đã rời đi. Rõ ràng nơi này là địa lao, bốn phía còn có tầng tầng lớp lớp thủ vệ canh chừng, không phải là chỗ thích hợp để sắp xếp lại ký ức.
Lâm Đạm đi rồi, nữ tử áo đỏ mới thả lỏng, phẫn nộ nói: “Sư phụ, vừa rồi nàng muốn giết ta!”
Nam tử cũng không nhấc mắt, chậm rãi nói: “Đừng quan tâm đến một người sắp chết.”
Nữ tử áo đỏ vội vàng bổ nhào đến cửa lao, thấp giọng hỏi, “Sư phụ, làm sao người biết nàng sắp chết?”
Trái tim và tâm trí nam tử hợp nhất với nhau, hô hấp dần dần ngừng, hoàn toàn vào trạng thái thiền định. Nữ tử biết dù lúc này mình có nói gì thì sư phụ đều không nghe thấy nên đành phải dừng lại. Nàng ta cẩn thận đánh giá dung mạo tuyệt đẹp có một không hai của sư phụ cách một cánh cửa ngục, trong mắt hiện lên sự ái mộ, đấu tranh, kính sợ v…v…
Lâm Đạm lại mất trí nhớ, ngoại trừ tên thật của mình là Lâm Đạm, nàng hoàn toàn không nhớ rõ bất cứ thứ gì. Vì sao dùng “Lại”? Bởi vì nàng cực kỳ quen thuộc kiểu tình huống này, hơn nữa hết sức giỏi ứng đối, gần như điều chỉnh tốt cảm xúc ngay lập tức, không để người ngoài nhìn ra manh mối, sau đó tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống sắp xếp lại ký ức.
Nguyên chủ cũng tên Lâm Đạm, là Tả hộ pháp Đông Thánh giáo, nơi này là tổng đàn của Đông Thánh giáo, nằm ở trong núi Long Âm. Đông Thánh giáo hành sự bất công, nhanh chóng mở rộng, những năm gần đây đã bị chính đạo mắng là ma giáo, muốn mau chóng diệt trừ, làm hộ pháp trong giáo, tất nhiên Lâm Đạm cũng bị coi là yêu nữ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng đã làm rất nhiều chuyện xấu, nào có ai biết, tất cả đều bị ép buộc. Nguyên chủ là một tiểu cô nương mồ côi, khi còn bé được lão giáo chủ Đông Thánh giáo nhận nuôi và dạy võ công. Vì cảm tạ ân tình của lão giáo chủ, nguyên chủ thề sẽ bảo vệ thiếu chủ thật tốt, cũng chính là con trai Hạ Sùng Lăng của lão giáo chủ. Đợi nàng được mười hai mười ba tuổi, võ công có chút thành tựu, lão giáo chủ hỏi nàng có muốn tiến thêm một bước không. Nàng không chút do dự nói muốn, vì thế lão giáo chủ cho nàng ăn độc, giao sinh mạng vào trong tay thiếu chủ, lúc này mới đưa một quyển công pháp cấp cao truyền thụ cho nàng.
Nguyên chủ rất trung thành và tận tâm đối với lão giáo chủ, có điều sớm chiều ở chung với thiếu chủ nảy sinh tình cảm sâu đậm, bằng lòng bán mạng cho hai người. Mấy năm sau, lão giáo chủ qua đời, tân giáo chủ kế vị, nguyên chủ cũng dần dần trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, lúc này mới biết thứ năm đó mình nuốt không phải độc mà là cổ trùng. Cổ trùng này ký sinh trong mạch máu, không có cách nào loại bỏ, nếu nàng có tâm tư khác với Hạ Sùng Lăng sẽ phải chịu đau khổ bị chém ngàn vạn nhát đao, nếu có sát ý với Hạ Sùng Lăng, không đợi nàng động thủ tim sẽ bị nổ tung mà chết.
Lúc Lâm Đạm đến đó, nguyên chủ đang sống sờ sờ đã đau chết, may mà trận đau đớn quay cuồng của cổ trùng bị Lâm Đạm kịp thời ép xuống, nếu không thật sự là không có sức xoay chuyển trời đất. Hiện giờ, tim Lâm Đạm vẫn còn âm ỉ đau, nghĩ đến trái tim đã bị cổ trùng gặm cắn trăm ngàn lỗ, chẳng còn sống được bao lâu.
Song Lâm Đạm không có ký ức nhưng lại cực kỳ chấp niệm với hai chữ “tồn tại”. Nàng vất vả lắm mới có được thân thể này, cũng không phải là vô duyên vô cớ tới nhận cái chết. Nàng liều mạng tìm kiếm hết những manh mối hữu dụng trong đầu, nụ cười khổ dần dần sâu.
Cuộc đời nguyên chủ trải qua chỉ có thể dùng hai chữ hình dung —— Bi thảm. Khi còn bé bị lão giáo chủ huấn luyện như dã thú, chưa bao giờ được sống một ngày yên ổn, trưởng thành lại yêu một người không có trái tim. Hạ Sùng Lăng kia lợi dụng tình cảm tình và cổ trùng hoàn toàn khống chế nàng, lại không xem nàng là người. Không biết bao nhiêu lần, nguyên chủ vì bảo vệ Hạ Sùng Lăng mà bị kẻ địch chém giết đến thương tích đầy người, suýt chết. Hạ Sùng Lăng vứt bỏ nàng giữa đống thi thể như vứt rác, chẳng nhìn nàng lấy một cái.
Trong mắt gã, nguyên chủ là một cây đao, lưỡi đao gãy không đáng giá thì bỏ đi chẳng đáng tiếc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mà nguyên chủ mạng lớn, nhiều lần sắp chết nhưng rồi tỉnh lại kịp thời, sau khi đẩy thi thể trên người ra, lau vết máu trên mặt, tự mình loạng choạng trở về Đông Thánh giáo. Hết lần này đến lần khác nàng bị bỏ đi như giày rách, thế mà vẫn hết lần này đến lần khác trở lại bên cạnh Hạ Sùng Lăng, không biết tuyệt vọng, không biết mỏi mệt, chỉ là ở giữa đêm khuya tĩnh lặng trong lòng rầu rĩ đau xót.
Chợt có một ngày, nàng đi ngang qua Thanh Giang, gặp một nam tử có gương mặt rất đẹp, khí chất xuất trần ngồi trên bè trúc đi theo dòng nước, trong lúc lơ đãng hai mắt bắt gặp ánh mắt chết lặng của nàng, thế là chậm rãi nở ra một nụ khẽ. Biểu tình hết sức bình thường vậy mà lại gieo một hạt giống tên là vui vẻ trong lòng nguyên chủ, sau đó