Chương 40: Thiên hạ vô song (2)
Luồng khí vẫn tàn phá bừa bãi, cơn đau đớn cũng còn đó, mỗi một giây phút Lâm Đạm như đang chịu hành hình, chịu đựng đau đớn ngàn đao đâm chém. Da thịt nàng rách ra, máu tươi giàn giụa, người yếu dần, nhưng chẳng mấy chốc, da thịt mới và máu lại thay mới, giống như thoát thai hoán cốt.
Có điều chỉ có mình Lâm Đạm biết, không phải nàng trọng sinh mà là mỗi khoảnh khắc đều đang trải qua cái chết. Cơ thể của nàng biến thành chiến trường giữa sự chết chóc và giận dữ, hai loại khí tức này luân phiên lưu thông trong cơ thế nàng, ngươi tới ta đi, chỉ cần nàng còn sống, đau đớn như đao đâm vẫn sẽ còn.
Lâm Đạm nắm chặt quyển công pháp, cười lạnh. Khó trách lão giáo chủ chịu mang công pháp cao cấp nhất của Đông Thánh giáo cho một tiểu nha đầu mồ côi tu luyện, khó trách Hạ Sùng Lăng chẳng hề quan tâm đến tình cảm của một con rối thấp kém.《Tu la đao 》này quả thực là một bộ công pháp tự mình hại mình, vứt bỏ được tình cảm, cuộc đời nguyên chủ sẽ không ngừng lên cao và có thể có được mạng sống siêu mạnh mẽ, để lão giáo chủ và Hạ Sùng Lăng mặc sức lợi dụng; may mắn luyện thành cũng mang đến sự đớn đau như ngàn vạn đao đâm chém ngày ngày, sống không bằng chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi đau, ngủ đau, thậm chí đến thở cũng đau… Thử hỏi có ai sống được trong đau đớn không ngừng thế này? Sợ là không sống nổi quá hai ba năm, người này sẽ tự sát ngay. Chẳng trách quyển công pháp thần kỳ như thế có thể giúp nguyên chủ trong thời gian ngắn ngủi năm năm có thể đạt đến cao thủ hạng nhất. Chỉ sợ trong giáo không có ai tu luyện, lão giáo chủ và Hạ Sùng Lăng biến nàng trở thành con rối để thử công pháp, mặc kệ luyện được hay không, nguyên chủ đều bị bọn họ nắm chặt trong lòng bàn tay, không gây ra sóng gió nổi.
Thật là giỏi tính kế! Ánh mắt Lâm Đạm tối sầm lại, lúc này mới để công pháp vào hộp gỗ cất. Tâm mạch vỡ nát của màng đã được khí tức cuồn cuộn không ngừng bảo vệ, nhưng không có cách nào loại bỏ cổ trùng. Nếu nó trốn ở nơi khác, nhất định là đã bị luồng khí đánh nát nhưng nó cố tình trốn ở tim, mà khí tức kia lại bảo vệ ở tim, thế là nó vẫn bình yên sống sót.
Đổi cách nói, hiện tại Lâm Đạm vẫn là con rối của Hạ Sùng Lăng như cũ, gã bảo nàng sống, nàng có thể sống; gã bảo nàng chết, nàng nhất định phải chết. Có điều, loại trình độ khống chế này không đủ để uy hiếp Lâm Đạm, nàng không thể đánh chết cổ trùng trong tim mình, vậy thì trực tiếp kích mẫu cổ trong tim Hạ Sùng Lăng, mẫu cổ chết, tử cổ cũng không sống được.
Nàng vô tâm vô tình, vì thế lúc có suy nghĩ giết chết Hạ Sùng Lăng, trong lòng chẳng hề gợn sóng, cho dù là sát khí, tử cổ cũng không có phản ứng. Còn mẫu cổ của Hạ Sùng Lăng sẽ không chủ động đi cảm ứng tử cổ, sẽ không bị phản phệ. Nghĩ cũng biết, căn bản Hạ Sùng Lăng không xem nguyên chủ là người, sao có thể để tử cổ trong cơ thể nàng ảnh hưởng đến gã. Nguyên chủ chết thì chết, với gã mà nói chẳng qua chỉ là một con sâu nho nhỏ chết, không ghê gớm lắm.
Lâm Đạm tránh thị vệ đi đến một con suối sau núi, rửa sạch vết máu trên người. Không có lúc nào là nàng không phải chịu đựng đau đớn ngàn vạn đao đâm chém, nhưng biểu cảm trên mặt hết sức bình tĩnh, như chẳng hề xảy ra chuyện gì .
Tuy rằng nàng mất ký ức, nhưng đã chịu đựng hàng ngàn năm đau đớn, chút đau đớn trước mắt này tính là gì.
Ngày mai chính là ngày đại hôn của giáo chủ và Thánh nữ, trong giáo giăng đèn kết hoa khắp nơi, vô cùng náo nhiệt. Vì đề phòng sau khi mình đi có người làm hại nam tử tuấn mỹ, Thánh nữ nói cái gì mà muốn đưa nam tử theo đến lễ đường, thế mà Hạ Sùng Lăng cũng đồng ý. Gã nghĩ rằng để nam tử tuấn mỹ tận mắt nhìn thấy gã và Thánh Nữ kết làm phu thê, mới có thể hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của hai người, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, gã lại tìm cơ hội giết người này cũng không muộn.
Một thị nữ đi vào sân viện hẻo lánh, dè dặt gọi: “Tả hộ pháp đại nhân, sắp đến giờ rồi ngài mau đến lễ đường.”
Lúc này Lâm Đạm mới từ trong nhập định* tỉnh lại, chậm rãi nói: “Lấy một bộ y phục đen lại đây cho ta.”
*Ngồi thiền.
“Hôm nay là ngày đại hỷ của giáo chủ, hay là ngài mặc y phục màu đỏ đi.” Thị nữ cúi thấp đầu, không dám nhìn nàng.
“Màu đen bớt dơ.” Giọng Lâm Đạm hết sức lãnh đạm. Nàng đây là đi giết người, không phải đi uống rượu mừng.
Thị nữ không dám khuyên nữa, lấy một bộ y phục đen tới giúp nàng mặc vào, an ủi: “Tả hộ pháp đại nhân, ngài đừng trách Bạch công tử, hắn cũng là bị Hạ Vũ Phỉ liên luỵ. Lần này ngài tham dự tiệc hỷ xong thì đưa hắn về đây đi, tránh cho giáo chủ giận chó đánh mèo với hắn.” Bạch công tử chính là nam nhân nguyên chủ mang về, tên đầy đủ là Bạch Nham, Hạ Vũ Phỉ là Thánh nữ sắp thành thân. Vốn nàng không có tên, chỉ có một con số, sau khi được Hạ Sùng Lăng coi trọng mới có tên họ hiện tại. Trong Đông Thánh giáo, họ “Hạ” là một cái gì đó cực kỳ thần thánh, chứng tỏ giáo chủ thừa nhận người này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên chủ vì Hạ Sùng Lăng vào sinh ra tử nhiều năm cũng không được gã ban họ, Hạ Vũ Phỉ chỉ cần cười một cái hoặc tùy tiện nói vài câu dí dỏm là có thể giành được sự yêu thích của tất cả mọi người. Hạ Vũ Phỉ là ánh mặt trời, còn nguyên chủ chính là con kiến sống trong bóng tối, vận mệnh khác xa nhau.
Nhưng từ hôm nay trở đi, hết thảy sẽ khác. Lâm Đạm sẽ vì nguyên chủ phá vỡ giam cầm, chặt đứt ràng buộc, đi lên đỉnh cao võ đạo, bởi vì nàng biết, chỉ người có sức mạnh mới không bị giẫm đạp.
Lúc Lâm Đạm đến đó, mọi người trong giáo đều đã đến đông đủ, bọn họ nhìn bộ y phục đen trên người nàng, đáy mắt hiện ra sự khinh bỉ hoặc cảm thông. Chuyện Tả hộ