Chương 55: Chiến thần (1)
Lúc đầu Đinh Mục Kiệt muốn đi luôn, nhưng sau khi suy nghĩ lại thay đổi ý định, có lẽ phải nên cho gã sai vặt này một lời cảnh báo, đồng thời gián tiếp bảo Lâm Đạm thu tay lại, vì thế dừng bước lại nói: “Con đường này càng đi càng sai, rõ ràng đây là nội viện, sao có thể là chỗ cho nam khách nghỉ ngơi, ngươi đừng dẫn đường lung tung cho ta.”
Gã sai vặt cố kìm nén sự hoảng loạn đang trào dâng trong lòng mình, giải thích: “Đinh công tử, tiểu nhân sao dám lừa gạt ngài chứ, nếu đụng chạm phải nữ khách, tiểu nhân cũng không cần sống nữa.”
Đúng vậy, nếu đụng chạm phải nữ khách, quả thực gã sai vặt này sẽ chọc phải rắc rối phiền phức cực kỳ lớn. Nhưng đời trước Đinh Mục Kiệt bị khách khứa Tưởng phủ bắt được quả tang, đúng là hết đường chối cãi, căn bản chưa kịp tìm gã sai vặt này lý luận thì đã bị người của Lâm gia trói đi rồi. Lâm Đạm được thỏa mãn mong muốn của mình, vô cùng hạnh phúc, hậu tạ tên này còn không kịp sao có thể làm liên lụy đến đối phương? Huống chi nơi này là Tưởng phủ, chính bọn họ làm ra những loại chuyện xấu như thế này còn muốn hắt bát nước bẩn lên đầu Tưởng gia, đắc tội không phải chỉ một hai người. Ngay cả Lâm gia cũng không dám quá phận trêu chọc vào Tưởng phủ, huống hồ hắn chỉ là một người dân áo vải bình thường không quyền không thế?
Đời trước gã sai vặt này cứ thế bình yên tránh thoát một rắc rối, sau này còn lên làm đại quản gia Tưởng phủ, nhưng mặc dù đã biết trước mọi chuyện nhưng Đinh Mục Kiệt cũng không biết làm cách nào mới có thể tóm được hắn. Hắn có thể bắt gã sai vặt này lại, kéo đối phương đến trước mặt Tưởng thế tử lý luận phải trái, chọc thủng lời nói dối của hắn để tên sai vặt này phải trả giá thật lớn, nhưng sau đó thì sao? Nếu mồm miệng tên sai vặt này không kín đáo khai Lâm Đạm ra thì phải làm sao bây giờ? Phải biết rằng bây giờ Lâm Đạm vẫn còn ở Lâm Thủy các, bị người khai tên mình ra lại là một chuyện vô cùng phiền phức!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù hắn không thích dây dưa có liên quan đến Lâm Đạm nhưng cũng không hề hận nàng chút nào. Suy cho cùng đời trước vẫn là hắn mắc nợ Lâm Đạm nhiều hơn, hắn không tình nguyện cưới Lâm Đạm vào nhà, đối xử với nàng tựa như người dưng nước lã, chưa từng chủ động quan tâm đến nàng dù chỉ là một lần. Sau đó Lâm gia gặp đại nạn, để đề phòng Lâm Đạm làm ra những chuyện ngu xuẩn, hắn nhốt nàng ở trong nhà, nhưng vừa nhốt một cái chính là năm năm trời. Hắn trơ mắt nhìn nàng tựa như đóa hoa điêu tàn, vừa trải qua sinh nhật tuổi hai lăm đã im hơi lặng tiếng rời khỏi thế gian, mà lúc ấy hắn đang ở xa ngàn dặm, thậm chí không kịp chạy về nhìn nàng một lần cuối cùng.
Đồng thời hắn cũng phụ lòng Lâm Uyển, sau khi chủ động từ hôn khiến nàng mất mệt mặt mũi, chỉ có thể gả cho Khang vương làm thiếp, cuối cùng bị sủng thiếp của Khang vương đầu độc mà chết. Hắn lặng lẽ bảo vệ Lâm Uyển nửa đời người, nhưng cuối cùng chỉ bảo vệ được bài vị của nàng. Trong ký ức của hắn vẫn luôn nhớ rõ Lâm Uyển dáng vẻ tiều tụy khô héo, gầy trơ xương nắm chặt tay mình, đứt quãng nói: “Mục Kiệt, nếu như không có tỷ tỷ… Nếu ta có thể gả cho chàng… Thật tốt biết bao…” Còn chưa dứt lời, nàng đã bỏ hắn lại trên thế gian này đi trước một bước, khiến hắn khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Bây giờ khó khăn lắm hắn mới có thể trở về từ trong giấc mộng, trở lại khoảng thời gian chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, điều duy nhất hắn muốn làm lúc này chính là thay đổi kết cục của tất cả mọi người, viết lại những bi kịch của kiếp trước, chứ không phải trả thù bất cứ ai.
Hắn liếc mắt nhìn gã sai vặt trước mặt một cái, có ý ám chỉ nói: “Nơi này hẻo lánh xa xôi, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Dù sao hôm nay trời cũng nắng to, rượu trên quần áo sẽ nhanh khô thôi, không cần thay quần áo cũng được. Mặc kệ tại sao ngươi lại muốn mang ta đến nơi này đi chăng nữa ta cũng không muốn hỏi đến, ngươi hãy đi đi. Làm hạ nhân thực sự không phải là chuyện dễ, ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi, đừng qua loa đắc tội với ai.”
Vừa dứt lời, Đinh Mục Kiệt đã nghe thấy một giọng điệu hài hước châm chọc vang lên phía sau: “Cái gì gọi là tự giải quyết ổn thỏa? Chính là chuyện nô tài kia trì hoãn thời gian của Đinh công tử đây sao?’’
Hai người lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy Tưởng thế tử đang đứng trong bụi qua phía sau, mỉm cười nhìn về phía này. Đinh Mục Kiệt mặt không đổi sắc, chỉ tùy tiện nói mấy câu rồi cho qua chuyện này, nhưng gã sai vặt kia lại mất hồn mất vía, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phảng phất như đã bị hoảng sợ đến tột cùng. Tưởng thế tử cũng không muốn truy hỏi đến cùng, nhưng sau khi trở lại tiền viện với Đinh Mục Kiệt lại nhanh chóng tìm một lý do tạm thời cáo lui.
Hắn sải bước đi tới thư phòng, nhìn về phía gã sai vặt đang bị hai tên thị vệ giữ chặt, trầm giọng hỏi: “Nói đi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành tại sao ngươi lại dẫn Đinh Mục Kiệt đến hậu viện?’’
Lúc đầu gã sai vặt còn cố chấp ngụy biện nhưng sau khi bị thị vệ bẻ gãy mấy ngón tay lập tức khóc lóc thảm thiết khai nhận tất cả: “Hồi bẩm thế tử gia, là Lâm đại tiểu thư mua chuộc nô tài, bảo nô tài dẫn Đinh công tử đến Lâm Thủy các, cụ thể nàng ta muốn làm gì nô tài cũng không biết!’’
“Lâm đại tiểu thư, Lâm Đạm?’’ Tưởng thế tử trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt không ngừng lóe sáng.
---
Lâm Đạm bị một cảm giác nóng bức xấu hổ đánh thức, cả người nàng không chút sức lực, tay chân như nhũn ra, trong bụng hừng hực tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt, vô cùng khó chịu. Nàng muốn nhảy vào trong nước đá lạnh để đầu óc trở nên tỉnh táo nhưng lại muốn sảng khoái rên rỉ gầm rú một phen, dường như nàng đang đứng trên bờ vực của sự mất kiểm soát.
“Ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!’’ Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai, lúc này nàng mới phát hiện mình đang cùng với một nam nhân khác nằm song song trên giường, hơn nữa nhìn sắc mặt đỏ bừng tới tận mang tai, ánh mắt tan rã không có tiêu cự của hắn, chắc hẳn cũng đã bị bỏ thuốc.
Không xong rồi, nàng đã bị tính kế! Lâm Đạm thậm chí còn không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc mình là ai, đến từ đâu, trong đầu đã lập tức hiện lên ý nghĩ này. Nàng rất muốn bò dậy nhưng lại phát hiện bình đang bị một sợi dây thừng trói chặt chân tay, không thể động đậy. Mặc dù nam nhân bên cạnh không bị trói nhưng mức độ bị bỏ thuốc hiển nhiên còn nặng hơn nàng rất nhiều, hắn đã dùng toàn bộ sức lực lý trí của mình khống chế dục vọng trong ngươi, sao còn có khả năng mở trói cho nàng được chứ.
Nếu Lâm Đạm cầu xin hắn giúp đỡ, nói không chừng trong lúc mở trói cho nàng hắn sẽ không khống chế được nhào đến, bộc phát ham muốn thú tính của mình cũng nên.
Lâm Đạm hít một hơi thật sâu, làm cho bản thân mình nhanh chóng bình tĩnh lại, mặc dù vẫn còn một cảm giác mê mang không biết người đang ở chỗ nào nhưng vẫn theo bản năng điều chỉnh hơi thở, tiến vào trạng thái tu luyện. Thân thể này có vỗ công, tố chất có thể nói cực cao, lại không thể luyện thành nội lực. Lâm Đạm không biết mình là ai nhưng dưới tình huống nguy hiểm khó có thể thoát thân này, đầu óc nàng cũng sẽ tự động xuất ra một số tin tức hữu ích, bảo nàng hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng