Chương 57: Chiến thần (3)
Thuốc mê mà Lâm Đạm và Trang vương trúng phải chính là Thất hồn tán đã bị thất truyền từ lâu trong cung, đúng như tên gọi của nó, sau khi trúng thuốc này cả người sẽ giống như bị mất hồn, chỉ biết nảy sinh ham muốn dục vọng, không để ý đến hậu quả phía sau, nếu một người không thể khống chế được, rất có thể sẽ bị chết ở trên giường như thế.
May mà Trang vương được người khác kịp thời phát hiện đưa đến Thái y viện, nếu không cả người sẽ bị phế bỏ. Nhưng càng khiến cho Hoàng đế cảm thấy bất ngờ hơn chính là Lâm Đạm cũng bị trúng mê dược giống như Trang vương nhưng lại có thể dựa vào ý chí của bản thân giữ được đầu óc tỉnh táo, không để cho mình và Trang vương rơi vào cảnh tượng vạn kiếp bất phục. Quả nhiên người của Lâm gia đều là những người thiết cốt leng keng, ngay cả một nữ tử cũng không chịu thua kém các đấng nam nhi.
Bởi vì chuyện xảy ra lần này, Lâm Đạm càng để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng Hoàng đế, không những không chỉ trích nàng mà còn âm thầm phái Thái y đến Lâm gia chữa trị cho nàng, đồng thời ban thưởng rất nhiều bảo vật châu báu.
Trang vương đã tỉnh táo lại một lúc lâu vẫn không thể nào quên được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh Lâm Đạm lại xuất hiện trong đầu hắn, cảnh tượng nàng cắn chặt hàm răng một lần lại một lần dùng kim châm đâm vào bắp đùi của mình; Nàng xé tấm rèm cửa sổ băng bó vết thương mái tươi đầm đìa; Nàng đẩy cửa phòng ra, không thèm quay đầu nhìn lại trực tiếp đi ra ngoài, rõ ràng vết thương đau đớn như thế nhưng bước chân của nàng vẫn rất vững vàng, sống lưng thẳng tắp, nàng tựa như một tia ánh sáng biến mất trong cảnh tượng mơ hồ phía trước…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, Trang vương vô thức che kín đôi mắt hiện lên chút ấm áp của mình, tự giễu nói: “Lý Hiến, ngươi thật là vô dụng, ngay cả một nữ nhân cũng không thể sánh bằng.’’ Hắn vẫn chưa đến chiến trường nhưng đã cảm nhận được cái gì gọi là tàn khốc từ trên người Lâm Đạm. Mặc dù nàng không phải là người luyện võ nhưng mưa dầm thấm đất ăn sâu vào tận xương tủy, chỉ có người luyện võ mới có được sự tàn nhẫn ấy, đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình lại càng tàn nhẫn hơn.
Cũng bắt đầu từ hôm nay, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ ý niệm lăn lộn nơi chiến trường tạo dựng công trạng, mà sẵn sàng bắt đầu từ một binh lính nhỏ đi lên. Ngay cả một nữ tử hắn cũng không thể sánh bằng thì sao có thể đảm nhận được trọng trách lớn lớn? Nếu hắn ỷ vào sự sủng ái của phụ hoàng vênh mặt hất cằm sai khiến trong quân doanh, muốn làm gì thì làm, nhưng đến khi ra chiến trường lại bị dọa đến mức tè ra quần, đánh mất vũ khí áo giáp, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho khắp thiên hạ cười chê sao?
…
Lâm Đạm cũng không biết Trang vương đang phải trải qua quá trình mưu lược trù tính như thế nào, càng không quan tâm đến thân thể của đối phương. Lúc này nàng đang nằm trên giường, mặc cho hai nha hoàn băng bó vết thương cho mình.
“Tiểu thư, người có đau không, có cần nhẹ thêm một chút nữa không?’’ Hai nha hoàn mới được phái đến không ngừng do hỏi, rất sợ làm đau chủ tử.
“Cứ chú ý băng bó đi, không cần lo lắng.’’ Lâm Đạm cầm một quyển binh thư trong tay, tập trung tinh thần chăm chú đọc.
“Tỷ tỷ, ta đến thăm tỷ đây, vết thương của tỷ còn đau không?’’ Một cô nương dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đi vào nội thất, trong tay một một chiếc hộp gấm.
Lâm đậm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người vừa bước vào phòng chính là thứ muội Lâm Uyển mà nguyên chủ yêu thích nhất cũng cảm thấy hổ thẹn với nàng nhất liền cong môi, mở miệng chào hỏi một tiếng. Lâm Uyển người cũng như tên, dáng vẻ vô cùng dịu dàng rung động lòng người, chỉ một cái nhíu mày, một tiếng cười cũng có thể lộ ra hương vị thanh nhã tươi mát đặc trưng, cực kỳ quyến rũ. Không giống như Lâm Đạm, nàng xinh đẹp đến mức quá diễm lệ, quá chói mắt, nhưng đồng thời cũng mang đến cho người khác một cảm giác khó đến gần.
Mặc dù Lâm Uyển chỉ là thứ nữ nhưng mẫu thân của nàng lại là Thánh nữ đến từ Miêu Cương được Lâm Thiết mang về, huyết thống cao quý, hơn nữa đã từng cứu Lâm Thiết một mạng, cũng được xem là đại ân nhân của Lâm gia, sau khi gả đến Trung Nguyên lập tức đóng cửa không ra ngoài, an phận hiểu chuyện. Lâm Thiết đối với mẫu tử hai người vô cùng sủng ái, Lâm phu nhân cũng chưa từng hà khắc cay nghiệt với các nàng, vì thế quan hệ giữa Lâm Đạm và Lâm Uyển so với các tỷ muội khác trong nhà càng thân thiết hơn một chút.
“Nha, tỷ tỷ, tỷ bị thương nặng như thế chẳng phải mấy tháng sau sẽ không thể ra ngoài sao?’’ Lâm Uyển vừa nhìn thấy vết thương của Lâm Đạm đã không nhịn được kêu lên.
“Cũng không có gì đáng ngày, sẽ nhanh khỏi thôi.’’ Lâm Đạm xua xua tay nói.
“Đã bị thương thành ra thế này rồi còn nói không nặng nữa, đều là do Lâm Tuệ, muội không thể nào ngờ được rằng nàng ta lại là loại người như thế…’’ Lâm Uyển vừa nói đến đây hốc mắt đã đỏ bừng, sợ chọc tỷ tỷ thương tâm vội vàng nghiêng người lau nước mắt. Để dỗ dành tỷ tỷ vui vẻ, nàng mở chiếc hộp mình mang đến ra, cười nói: “Tỷ tỷ, tập thơ lần trước tỷ hỏi mượn muội muội đã mang đến đây rồi, tỷ bị thương ở chân không thể đi lại, đúng lúc có thể ở trong phòng đọc sách nhiều hơn một chút.”
Lâm Đạm không hề có bất cứ hứng thú nào với thơ văn gì đó, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái nhưng sau đó ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía đó. Chỉ thấy chữ viết trên một tập thơ trong đó hoàn toàn khác biệt so với mấy quyển còn lại. Lúc này Đại Ngụy đã phát minh ra phương pháp in ấn bản khắc, những cuốn sách được bán trên thị trường về cơ bản đều là được viết bằng chữ in thường bình thường, nhưng quyển này lại hoàn toàn khác biệt, chẳng những chữ viết tự nhiên phóng khoáng mà trên bìa sách còn được vẽ một bụi lan trang nhã thanh tạo, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.
Có được toàn bộ ký ức của nguyên chủ, Lâm Đạm lập tức nhận ra được quyển sách này chính là do Đinh Mục Kiệt sao chép, bụi lan trên bìa cũng là hắn vẽ.
Nàng nhìn chằm chằm vào quyền sách một lúc lâu khiến Lâm Uyển phát hiện ra ánh mắt của Lâm Đạm, nàng vội vàng ôm sách vào trong ngực mình, nhấn mạnh nói: “Tỷ tỷ, tập thơ này là do Đinh Mục Kiệt tự tay đích thân chép cho muội, ngay cả muội cũng chưa xem hết đâu. Nếu không phải nể tình chân tỷ đang bị thương nặng, ta thực sự không nỡ lấy ra chút nào. Tỷ tỷ tốt của muội, sau khi đọc xong tỷ nhất định phải mang trả lại cho ta, đừng làm mất một lần nữa nhé!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra thì những quyển sách kia đâu bị làm mất, rõ ràng là bị nguyên chủ lén lút cầm đi nhìn vật nhớ người. Lâm Đạm mặt không đổi sắc di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, khoát tay nói: “Muội mang những quyển sách này về đi, ta vừa nhìn thấy chúng đã cảm thấy đau đầu rồi.’’ Từ trước đến nay nguyên chủ chỉ thích quơ đao múa kiếm, nếu không phải vì muốn lựa ý hùa theo khiếu thẩm mỹ của Đinh Mục Kiệt nàng cũng không bao giờ ép buộc mình phải học những thứ này, còn Lâm Đạm của hiện tại càng không có hứng thú với mấy đồ vật vô nghĩa kia.
Lâm Uyển vẫn mỉm cười rạng rỡ, nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc vào trán Lâm Đạm, oán trách nói: “Muội cũng biết