Chương 61: Chiến thần (7)
Nơi ở của Lâm Uyển và Lâm Đạm cách nhau thực sự rất gần, từ lúc xảy ra chuyện cả ngày nàng ta chỉ ở trong viện của mình khóc lóc sướt mướt, ồn ào đến mức người người không thể yên lòng. Lâm Đạm không còn cách nào khác, đành phải ban ngày dạo chơi ở bên ngoài, buổi tối ở trong phòng tu luyện, ngược lại cuộc sống cũng khá tự do tự tại. Trong ký ức của nguyên chủ, Lâm Uyển là một muội muội ngoan ngoãn tri kỷ nhưng trong mắt Lâm Đạm, đối phương tâm cơ thâm trầm, thích đùa cợt trêu chọc, sử dụng những mánh khóe thủ đoạn ngoan độc, không phải là người có thể kết giao. Đã rất nhiều lần nàng muốn hãm hại Lâm Đạm, sao Lâm Đạm có thể không nhìn ra được chứ?
Chuyện rơi xuống hồ nước ở ngoài thành lần trước, nếu không phải Lâm Đạm tránh xa nàng, ngay cả một sợi tóc của Lâm Uyển cũng không chạm vào, nếu không có lẽ cũng sẽ bị nàng ta kéo xuống chết chung cũng nên. Nhưng vị Minh Châu quận chúa kia lại bị liên lụy không hề nhỏ, bị người nhà cưỡng ép mang đến xin lỗi Lâm Uyển, Lâm Uyển lại vừa an ủi vừa xin lỗi, ngược lại còn trở thành bằng hữu không đánh không quen với nàng.
Lâm Đạm cảm thấy Lâm Uyển là một sự tồn tài vô cùng kỳ diệu, đùa bỡn xoay chuyển những người xung quanh đến hoa mắt chóng mặt, lúc lợi dụng người khác không hề biết nương tay, kết quả quay đầu lại mọi người còn luôn miệng bảo nàng ta tốt đẹp thế nào, giúp nàng ta đếm tiền, đúng là rất có bản lĩnh. Người mắt mù nhất phải kể đến vị hôn phu của Lâm Uyển đó, bất kể nàng ta làm ầm ĩ ra sao đi chăng nữa hắn cũng chấp nhận tất cả, thực sự không hề xứng đáng với cái danh tiếng “Tài tử đệ nhất kinh thành” kia của hắn.
Lâm Đạm không cần nghĩ cũng biết chuyện danh tiết Lâm Uyển bị hủy hoại trong tay Khang vương này sẽ còn ầm ĩ rất lâu nữa, vì thế nàng càng cố gắng lẫn tránh đến mức gần như không thấy bóng dáng đâu cả. Quả nhiên mọi chuyện phát triển giống như những gì nàng dự liệu, sau khi đến thăm hỏi Lâm phủ lần đó xong Đinh Mục Kiệt không hề mở miệng đề cập đến chuyện từ hôn dẫu chỉ một câu, có người đến trước mặt hắn hỏi, hắn lập tức nói mình hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Khang vương và phẩm hạnh của vị hôn thê mình, giữa hai người bọn họ chắc chắn trong sạch không xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn sẽ không bao giờ vì những lời đồn đãi vớ vẫn đó mà từ bỏ đoạn tình cảm này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người khác nhất thời cứng họng, không dám mở miệng nói nhân phẩm của Khang vương không tốt cũng không tiện nói phẩm hạnh của Lâm Uyển không đủ, chỉ có thể hậm hực rút lui. Còn có người lấy lễ giáo ra để nói chuyện, nói nam nữ bảy tuổi đã không ngồi cùng bàn, vậy mà hai người kia lại ở chung một chỗ suốt cả đêm nơi chốn hoang vu không người, xem như đã vượt quá lễ nghĩa. Đinh Mục Kiệt lại dùng điển cố “Lão hòa thượng cõng phụ nhân qua sông” để châm chọc suy nghĩ tư tưởng của những người này không bình đẳng.
Hắn khen ngợi hành động dũng cảm cứu người của Khang vương, rồi thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối của bản thân về vị hôn thê Lâm Uyển của mình, điều này chẳng những khiến cho người ngoài không tiện lấy chuyện này ra tranh cãi mà trong lòng còn hổ thẹn không bằng người ta.
Lâm tướng quân sau khi nghe được những chuyện kia càng thêm vừa lòng với người con rể này, không cần Đinh Mục Kiệt nhắc nhở đã chủ động thúc giục Lâm phu nhân đôn đốc chuyện chuẩn bị hôn lễ, tranh thủ gả Lâm Uyển qua đó sớm một chút. Lâm Uyển vẫn luôn cho rằng Đinh Mục Kiệt sẽ thỏa mãn tất cả các mong muốn của mình giống như trước kia, chủ động đề cập đến chuyện từ hôn nhưng lại không thể nào ngờ được đối phương vừa về đến nhà đã lập tức bày ra dáng vẻ si tình mê đắm, ngủ đông không chịu ra ngoài.
Mấy ngày nay hắn chẳng những đã tạo dựng đủ danh tiếng cho bản thân mà còn tẩy trắng hoàn toàn chuyện Lâm Uyển và Khang vương vượt quá lễ nghĩa, dần dà mọi người cũng không hề chỉ trích chê cười chuyện này nữa, ngược lại còn hâm mộ Lâm Uyển lấy được một vị phu quân tài đức vẹn toàn như Đinh Mục Kiệt. Mắt thấy sóng gió sắp lắng xuống nhưng mình còn chưa đạt được cái gì, Lâm Uyển không thể trơ mắt ngồi yên được nữa, một mặt bảo mẫu thân đến trước mặt Lâm tướng quân làm ầm ĩ, một mặt chuẩn bị một sợi dây thừng làm bộ muốn treo cổ tự tử.
Đinh Mục Kiệt chưa từng ghét bỏ chê bai danh tiết nàng đã bị hủy hoại, vẫn nguyện ý cưới nàng vào nhà nhưng Lâm Uyển sau khi được cứu về phủ luôn lấy lui làm tiến, đề cao trinh tiết của mình, chính nàng cũng khóc lóc nói sẽ không bao giờ làm thiếp của Khang vương, vậy mà lúc này lại làm ầm ĩ đến thế này, thực sự là giấu đầu lòi đuôi. Lâm tướng quân không phải kẻ ngốc, ánh mắt Lâm lão gia tử lại càng sáng rực như đuốc, có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, lập tức hiểu rõ rốt cuộc hai mẹ con này đang dở thủ đoạn gì, hai người bọn họ đang coi thường Lâm gia, muốn bám vào cành cao khác đây mà!
Bởi vì chuyện này, lớp mặt nạ mà hai mẹ con dày công ngụy trang mười mấy năm trời hoàn toàn bị lột bỏ chỉ trong một đêm, lộ rõ bản mặt thật chỉ vì cái lợi trước mắt, nông cạn dốt nát, ích kỷ nhỏ nhen của mình ra ngoài ánh sáng. Lâm lão tướng quân vô cùng tức giận, ngay cả liếc mắt nhìn hai người một cái cũng cảm thấy phiền muộn, còn Lâm tướng quân lại cực kỳ đau lòng và thất vọng. Tốt xấu gì hai người này cũng là thiếp thất và nữ nhi mà hắn đã sủng ái nhiều năm trời, hơn nữa còn có ân cứu mạng với hắn, hắn không thể nhẫn tâm.
Biết được trò cười của Lâm phủ, trong lòng Đinh Mục Kiệt lại không có mảy may bất cứ gợn sóng xao động nào. Hắn biết, đời này Lâm Uyển muốn toàn thân rút lui đã là chuyện tuyệt đối không có khả năng, chỉ cần hắn không mở miệng, vì muốn nhanh chóng gả cho Khang vương, nàng không thể không dùng thủ đoạn của mình đi náo loạn, mà nàng càng náo loạn ầm ĩ, sự kiên nhẫn của người trong Lâm gia dành cho nàng càng ngày càng vơi dần, cuối cùng sẽ khiến tất cả sự yêu thương của mọi người hao phí kiệt quệ đến mức chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Cho đến tận bây giờ Lâm Uyển vẫn chưa ý thức được rằng, rời khỏi Lâm phủ, rời khỏi những người sẵn lòng giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng vô điều kiện ấy, nàng sẽ chẳng là cái gì cả.
Đời trước, sau khi Lâm Uyển rơi xuống nước được Khang vương cứu, còn tội danh đẩy nàng xuống nước lại rơi lên trên đầu Lâm Đạm. Lâm Đạm hoàn toàn bị Lâm tướng quân ghét bỏ, lại có tiếng xấu cướp đoạt nhân duyên của muội muội phía trước, giết hại muội muội phía sau, Lâm tướng quân vì muốn bù đắp cho Lâm Uyển nên cũng không ngăn cản nàng vào Khang vương phủ làm thiếp. Ở trong mắt hắn, một cô nương bị từ hôn có thể gả cho hoàng tử làm thiếp đã xem như là sự lựa chọn tốt nhất của nàng, chỉ cần hắn còn một chút sự nhân từ yêu thương của người phụ thân, hắn sẽ không bao giờ ngăn chặn con đường sống này của nữ nhi mình. Lâm phu nhân vì muốn chuộc tội cho Lâm Đạm, cũng lấy ra một nửa đồ cưới của bản thân cho Lâm Uyển mang vào Khang vương phủ.
Lâm Uyển có trợ giúp của người nhà, lại có sự sủng ái của Khang vương, đúng là vô cùng nở mày nở mặt.
Lúc đó trong lòng Đinh Mục Kiệt căm ghét Lâm Đạm đến cùng cực, oán trách nàng đã được gả cho mình như ý nguyện mà vẫn không biết đủ, còn muốn đi hãm hại Lâm Uyển. Mặc cho Lâm Đạm giải thích như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không nghe lọt vào tai, sau lại rất ít khi trở về nhà, dần dần bỏ rơi nàng trong phủ. Bây giờ nhớ lại chuyện cũ đã qua, trong lòng Đinh Mục Kiệt chỉ còn lại sự áy náy không nguôi và tự giễu chính mình.
Hắn cảm thấy bản thân của đời trước quả thực là một kẻ ngốc đáng buồn và buồn cười nhất trên đời, đến chết cũng không thể hiểu rõ ai thật lòng với mình, ai