Chương 62: Chiến thần (7)
Đời trước Lâm Uyển chết trong im hơi lặng tiếng, ngay cả một ngôi mộ yên nghỉ cuối cùng cũng không có, đời này người còn chưa chết nhưng phần mộ và văn bia đã được xây đẹp đẽ đàng hoàng, có thể nói đây là một sự châm chọc lớn đến nhường nào. Đinh Mục Kiệt lặng người đứng trước bia mộ suy ngẫm, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đinh Hương lén lút kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Ca ca, muội nói cho huynh một chuyện, thực ra Lâm Uyển tỷ tỷ vẫn chưa chết, danh tiết của tỷ ấy đã bị hủy hoại, lão thái quân không thể chấp nhận sự thật này nên mới nói với người bên ngoài rằng tỷ ấy đã chết. Hôm qua nha hoàn của tỷ ấy đã đến tìm muội nhờ muội chuyển cho huynh một bức thư. Ca, Lâm Uyển tỷ tỷ thật đáng thương khi có một người tổ mẫu khắc nghiệt đến thế, huynh giúp tỷ ấy một lần đi, bây giờ tỷ ấy đang sống trong thôn trang ở ngoại ô kinh thành, bên người ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng không có.”
Không thể thông đồng với Khang vương thành công, Lâm Uyển lại lập tức nghĩ đến Đinh Mục Kiệt. Điều này cũng chẳng có gì lạ khi trước kia Đinh Mục Kiệt quá mức si tình say đắm, Lâm Uyển nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, vì thế cho đến tận bây giờ nàng vẫn còn tưởng rằng chỉ cần mình quay đầu lại thì có thể khiến Đinh Mục Kiệt mềm lòng chấp nhận nàng thêm một lần. Chỉ tiếc Đinh Mục Kiệt bị nàng lợi dụng cả đời, trái tim sớm đã vỡ nát thành ngàn mảnh, cuối cùng không thể trở về như lúc đầu được nữa rồi.
“Hương nhi, muội cũng nên trưởng thành.” Đinh Mục Kiệt liếc nhìn về phía mộ bia một lần cuối cùng rồi chậm rãi nói: “Chuyện bộ kim diêu lần trước kia là do chính tay Lâm Uyển làm hỏng, nàng không muốn đi khai báo rõ ràng để rồi làm mất lòng lão thái quân nên đã cố ý lừa gạt muội đến phủ, cố ý khơi gợi dẫn dắt muội đong đưa bộ diêu ấy, gán tội danh này nên trên đầu muội. Nàng và Khang vương là ngươi tình ta nguyện chứ chẳng phải là tình thế bắt buộc gì đâu. Hôm đó ta đến Lâm phủ thăm nàng, nàng đã cầu xin ta chủ động từ hôn với Lâm gia để tác thành cho nàng, nhưng ta không muốn mang trên mình tiếng xấu vô tình vô nghĩa nên đã từ chối. Có những người ngoài mặt nhìn lạnh lùng nhưng thực ra lòng dạ lại nóng như lửa đốt; Cũng có những người nhìn có vẻ dịu dàng thiện lương nhưng trong bụng toàn âm mưu đen tối, giống như Lâm Uyển chẳng hạn. Nếu không muốn bị nàng hãm hại một lần nữa, sau này muội nên ít tiếp xúc qua lại với nàng ta thì hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đinh Hương nghe mà trợn mắt há hốc mồn, phải một lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp mở miệng: “Ca… Ca… Những gì ca nói đều là thật sao?’’
“Ta và Lâm Uyển, rốt cuộc muội tin tưởng ai hơn?’’ Đinh Mục Kiệt không đáp mà hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên là ca ca rồi!’’ Đinh Hương vội vàng đáp lời, ngay sau đó cảm thán nói: “Trời ạ, vậy là chuyện lần trước do Lâm Uyển tỷ tỷ hãm hại muội sao? Sao tỷ ấy có thể xấu xa như thế được chứ? Nàng còn bảo ca ca chủ động từ hôn để ca ca mang trên người tiếng xấu vô tình vô nghĩa, lật lọng trở mặt? Ca ca và tỷ ấy cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu sắc thắm thiết như thế nhưng tỷ ấy lại không nghĩ cho ca ca chút nào, tỷ ấy thật đáng sợ!’’
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sau này muội hãy cẩn thận một chút.” Đinh Mục Kiệt đỡ Đinh Hương lên xe ngựa, còn mình thì cưỡi ngựa chạy xuống núi. Lúc đi ngang qua một ngọn đồi cao, hắn nhìn thấy một đoàn người nghìn nghịt phía trước, hóa ra đại quân Tây Chinh hôm nay đã lên đường, chuẩn bị hành quân ra biên cương chống lại Hung Nô.
Lâm lão tướng quân và Lâm Thiết dẫn đầu đi ở phía trước đội quân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, theo sau là Trang vương và một số phó tướng khác. Các nữ quyến Lâm gia đứng trong Thập Lí đình cách đó không xa dõi mắt nhìn theo bọn họ rời đi. Cả đời nam tử Lâm gia gần như đều trải qua nơi chốn biên ải, coi như có dịp hồi kinh cũng không được mấy tháng, còn nữ quyến Lâm gia thì an phận thủ thường trông coi nhà cửa ở kinh thành, cho dù cả ngày lẫn đêm đều phải chịu đựng nỗi sợ hãi sắp mất đi người thân của mình nhưng cũng chưa từng mở miệng than khổ một tiếng.
Lâm Đạm thân là trưởng nữ Lâm gia, dĩ nhiên cũng mang trong mình dòng máu kiên cường khí phách ấy. Năm đó phải gả vào Đinh gia, nàng chưa từng khóc lóc kêu oan cho mình, chỉ yên lặng trông nom nhà cửa, chỉ cần mẫu thân và muội muội gặp chuyện khó khăn nàng đều tận tâm tận lực giúp đỡ. Nàng tốt như thế nhưng hắn chưa bao giờ quay đầu nhìn lại… Đinh Mục Kiệt nhớ lại chuyện cũ, trái tim không khỏi co rút đau đớn. Đúng lúc này, Lâm Đạm nhận ra được có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng nhẹ nhàng đảo qua trên người hắn một cái rồi lập tức dời đi.
Chỉ còn Đinh Mục Kiệt giống như bị người niệm câu thần chú định thân, một lúc lâu sau vẫn không dám nhúc nhích, chờ đến khi Lâm Đạm hoàn toàn đi xa mới chậm rãi thở phào một hơi.
Hắn xấu hổ khi phải đối mặt với Lâm Đạm, nhưng lại rất muốn nhìn xem cuộc sống của nàng trôi qua như thế nào. Nếu như Lâm Đạm không thể hạnh phúc, vậy lần trùng sinh sống lại của hắn này thực sự mất đi ý nghĩa, cho nên Đinh Mục Kiệt muốn dốc hết sức lực của mình để thay đổi bi kịch của Lâm gia.
Nhưng vận mệnh chính là vận mệnh, cho dù hắn biết trước được tiên cơ, cho dù hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhưng tin dữ vẫn truyền đến đúng thời điểm vốn có của nó. Đại quân Tây Chinh bài trận trước Hung Nô ở Hà Sáo*, khiến đại quân Hung Nô mở rộng khu vực chiếm đóng từ phía Nam kéo dài lên phía Bắc Sơn tây và phía Bắc Thiểm Tây, Lâm lão tướng quân tử trận tại chỗ, những đứa con còn lại vì cứu người cũng hy sinh toàn bộ, Lâm tướng quân bị bắt sống, bây giờ còn chưa rõ sống chết, chỉ có con út Lâm gia canh giữ ở hậu phương may mắn thoát được một kiếp. Một Lâm gia vẫn đang tốt đẹp chỉ trong nháy mắt bỗng đứng trên bờ vực sụp đổ.
* Tên khu vực sông Hoàng uốn lượn ở tỉnh Ninh Hạ và Thiểm Tây, cùng vùng núi Hạ Lan Sơn, Lang Sơn và Đại Thanh Sơn, Trung Quốc.
Hoàng đế cũng không vì chiến bại này mà trách tội lên đầu Lâm gia, ngược lại còn ban thưởng rất nhiều vật phẩm đến trấn an người già nữ nhân và trẻ em Lâm phủ, nhưng uy danh hiển hách của Lâm gia vẫn chịu đả kích nặng nề, từ triều đình đến ngoài dân chúng không ít người lên tiếng nghi ngờ chất vấn. Bên trong Lâm gia lúc này cũng vô cùng rối loạn, lão thái quân và Lâm phu nhân lần lượt ngã bệnh không thể dậy nổi, nữ quyến mấy phòng còn lại không thể chịu được tình cảnh này, ngày ngày chỉ biết khóc lóc than vãn, còn có mấy người thiếp thất lén lút thu dọn đồ đạc rồi nhân lúc trời tối bỏ chạy lấy người.
Chỉ có Lâm Đạm là người bình tĩnh nhất trong nhà. Nàng mới đặt chân đến thế giới này chưa được bao lâu, chưa nói đến vấn đề có tình cảm sâu đậm với Lâm gia hay không, nhưng nàng đã trở thành nguyên chủ thì cũng nên gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ. Nàng biết Lâm Thiết nhất định chưa chết, hắn là Phó soái của đại quân Tây Chính, chính là linh hồn của đoàn quân Lâm gia, giá trị con người cực cao, người Hung Nô tuyệt đối sẽ không bao giờ giết hắn dễ dàng như thế. Nếu bắt đầu xuất phát lên đường ngay bây giờ, ngày đêm gấp rút chạy đến biên cương thì có lẽ vẫn còn có thể nghĩ cách cứu Lâm Thiết ra ngoài.
Lâm Đạm là một người theo trường phái hành động, vừa nghĩ đến đã lập tức làm ngay, trong đêm đó nàng nhanh chóng thu dọn ít đồ đạc đơn giản và nữ trang sau đó đến chuồng ngựa chọn một con ngựa cường tráng khỏe mạnh nhất, để lại một bức thư rồi cưỡi ngựa rời đi. Nàng cầm trộm lệnh bài của Lâm phủ, thị vệ canh giữ cửa thành không