Chương 79: Tú nương* (1)
*Cô gái biết thêu.
Lâm Đạm bị một cây lông chổi lông gà quất vào người mà tỉnh lại, lúc mở mắt ra mới phát hiện bản thân đang cuộn tròn ở trong góc tường, một phụ nhân thân thể gầy yếu vừa mắng vừa đánh, dáng vẻ tựa như tức giận đến tàn nhẫn. Lâm Đạm vẫn chưa thể hiểu rõ tình huống lúc này như thế nào, cũng không biết phụ nhân kia có quan hệ gì với mình nên cũng không tiện phản khác, vì thế ôm lấy đầu không ngừng rụt người vào sâu trong góc tường, nhân tiện dọn dẹp lại một chút ký ức trong đầu.
Mặc dù nàng không biết rõ lắm mình là ai, đã từng trải qua những chuyện gì nhưng cũng đã tạo thành thói quen với mấy tình huống như thế này rồi.
Nguyên chủ tên là Lâm Đạm, phụ thân nàng là Lâm Đại Phúc vốn là một tên thổ phỉ dựa vào việc cướp bóc những đội buôn bán hàng hoá làm giàu, nhưng thành thân đã nhiều năm vẫn không có một đứa con, đoán rằng có lẽ chính mình đã làm quá nhiều việc ác, tổn hại âm đức* nên đã quyên góp một nửa gia sản của mình để tu sửa chùa chiền, đạo miếu, cầu đường , một nửa còn lại dùng để buôn bán tơ lụa, chậm rãi trở về con đường chính đạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Âm đức: Âm thầm làm việc tốt, người xưa cho rằng làm việc nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ.
Có lẽ do làm nhiều việc thiện, năm Lâm Đại Phúc bước sang tuổi năm mươi, thê tử của hắn đã sinh hạ Lâm Đạm, mặc dù không phải là con trai nhưng cũng là dòng giống đời sau của cả gia đình, dĩ nhiên trong mắt mọi người nàng quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời, thực sự là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, yêu thương nuông chiều thế nào cũng không thấy đủ, đợi đến khi nàng mười sáu tuổi sẽ chuẩn bị kén một người ở rể, kế thừa toàn bộ gia nghiệp.
Nhưng quãng thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, năm Lâm Đạm vừa tròn mươi lăm tuổi, sắp trở thành một đại cô nương thì Lâm Đại Phúc lại phải nhận báo ứng cho những việc ác hắn đã từng làm năm xưa, con cháu đời sau của một nhà bị hắn cướp bóc âm thầm lên kế hoạch đánh tráo số gấm Tứ Xuyên mà hắn đã phải bỏ ra một số tiền lớn đến Thục Châu để mua đổi thành vải bố khiến hắn phải bồi thường đến táng gia bại sản.
Lâm Đại Phúc tự cảm thấy vô cùng có lỗi với vợ con, vì thế lâm bệnh nặng không thể dậy nổi, hai tháng sau thì qua đời, còn hộ gia đình hãm hại hắn kia lại dựa vào số gấm Tứ Xuyên bị đánh tráo kia kiếm được một số tiền lớn, cộng thêm kỹ năng thêu thùa gia truyền vô cùng tinh tế khéo léo nên rất được giới quý tộc yêu thích, từ đó thay thế Lâm gia trở thành cửa hàng lớn nhất vùng.
Lâm gia không có danh tiếng, không có cửa hàng mặt tiền, không có tiền tài, trong nhà chỉ còn lại mấy người cô nhi quả phụ, cuộc sống thực sự rất khó khăn. Phụ nhân gầy yếu đang cầm chổi lông gà vừa đánh vừa mắng lúc này chính là mẫu thân của Lâm Đạm, tên là Trương Huệ, vừa mới tỉnh dậy từ một cơn bạo bệnh, thấy nữ nhi vẫn tùy hứng nhõng nhẽo không biết phải trái như thế trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, lúc này mới động thủ đánh người.
Nàng vừa đánh vừa hận không thể rèn sắt thành thép mà mắng: “Ta để ngươi đi theo tam di nương, tứ di nương học thêu kỹ, học nữ hồng, nhưng nhìn xem hôm nay ngươi đã làm cái gì? Ngươi cho rằng Lâm gia chúng ta vẫn là Lâm gia của trước kia, có thể để cho ngươi tuỳ hứng muốn làm gì thì làm sao? Một trăm lượng bạc chỉ để mua một chiếc bình gốm, loại chuyện ngu xuẩn như thế này mà ngươi cũng có thể làm ra được? Ngươi có biết một trăm lượng bạc kia đủ để cho mấy người một nhà chúng ta chi tiêu trong bao lâu không hả? Sinh hoạt phí một năm đã bị ngươi tiêu hết sạch chỉ trong chốc lát, sau này ngươi uống gió Tây Bắc mà sống sao? Nếu như ngươi học thêu kỹ cho tốt, cũng có thể tạo thành những sản phẩm vô giá và sống động như thật như Mạnh Tư thì Lâm gia chúng ta cần gì phải lo lắng vinh quang không còn nữa, cần gì phải lo lắng gia đạo sa sút? Lúc phụ thân ngươi còn sống vẫn luôn thường xuyên nhắc nhở bảo ngươi phải học hỏi nhiều điều hơn nữa để sau này chống đỡ gia nghiệp, nhưng ngươi nhìn lại ngươi mà xem, ông ấy vừa mới chết chưa được bao lâu thì ngươi liền mang một chút của cải cuối cùng còn sót lại tiêu sạch sẽ, ngươi muốn ông ấy tức giận đến đội mồ sống lại hay là muốn ta tức chết? Rốt cuộc ngươi còn có lương tâm hay không hả?’’
Dĩ nhiên nguyên chủ vẫn còn có lương tâm, chỉ là tính tình hơi tương đối đơn thuần nên bị người khác lừa gạt mà thôi. Có người nói với nàng rằng chiếc bình gốm kia chính là đồ cổ từ thời Tiên Tần*, giá trị vạn kim cho nên nàng mới quyết định mua về, vốn dĩ muốn đưa cho mẫu thân khiến nàng vui vẻ cao hứng nhưng lại không ngờ thiếu chút nữa đã khiến mẫu thân tức chết.
*Tiên Tần: Một giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất đất nước.
“Sau này ngươi hãy thành thật ở nhà nghiêm túc học thêu thùa và nữ hồng cho ta, khi nào có thể cạnh tranh so bì với Mạnh Tư thì khi đó mới được ra ngoài.’’ Đánh đau người nữ nhi thì đau lòng mẫu thân, Lâm mẫu đánh thêm hai cái nữa rồi cũng tay, vẻ mặt đau xót.
Mạnh Tư trong miệng Trương Huệ chính là muội muội ruột thịt của Mạnh Trọng là người đã bày mưu hãm hại Lâm Đại Phúc, mối hận thù của hai người này và Lâm gia phải ngược dòng thời gian tìm hiểu về thế hệ trước. Năm đó Lâm Đại Phúc thống lĩnh bọn thổ phỉ cướp bóc hàng hoá của phụ thân Mạnh Tư, Mạnh Trọng khiến Mạnh phụ táng gia bại sản, thê ly tử tán. Hai huynh đệ bọn họ từ khi còn rất nhỏ đã phải ngậm nước đắng lớn lên, nhưng cũng vì thế mà rèn luyện được bản lĩnh riêng cho mình, ca ca giỏi về buôn bán, muội muội có sở trường về kỹ năng thêu thùa, hai huynh muội bọn họ đồng tâm hiệp lực cùng nhau tạo dựng Mạnh gia đã suy tàn lại một lần nữa, phát hiện Lâm Đại Phúc mở một cửa hàng ở phủ Lâm An liền lặng lẽ theo đến chờ đợi thời cơ trả thù.
Mạnh Trọng là người cực kỳ mưu lược, chẳng mấy chốc đã nhận được sự tín nhiệm của Lâm Đại Phúc, đồng thời giới thiệu cho hắn một mối làm ăn lớn. Lúc ấy, Lâm Đại Phúc vẫn là hoàng thương duy nhất ở phủ Lâm An chuyên cung cấp vải dệt và sản phẩm thêu thùa cho hoàng tộc, vì thế hắn mới vắt óc suy tính tìm cách vơ vét tất cả những loại vải dệt quý giá khắp nơi, mà trong tất cả các loại vải quý giá thì gấm Tứ Xuyên do Thục Châu sản xuất có thể nói là thiên hạ đệ nhất, bởi vì sản lượng cực kỳ ít, rất khó mua được.
Mạnh Trọng một mặt giật dây Lâm Đại Phúc đến Thục Châu mua gấm một mặt dùng một khoản tiền kếch xù thành công mua chuộc thuộc hạ của Lâm Đại Phúc để hắn tráo đổi hàng hoá. Cuối cùng Lâm Đại Phúc mất sạch cả vốn lẫn lãi, trong khi đó Mạnh Trọng đã hút no máu tươi của Lâm gia, thuận thế thay thế Lâm gia trở thành hoàng thương ở phủ Lâm An.
Hắn có thể nhanh chóng đứng vững gót chân ở phủ Lâm An này ngoại trừ nhờ mưu trí của mình thì không thể không kể đến sự trợ giúp của Mạnh Tư. Mạnh Tư sở hữu dung mạo xinh đẹp hơn người, tính tình mềm mại dịu hiền, từ nhỏ đã theo học kỹ năng thêu thùa gia truyền, ngay khi vừa đến phủ Lâm An, nàng đã lập tức nhận được sự ưu ái của thiên kim tiểu thư Tuần phủ bằng những kỹ năng độc đáo của mình, sau đó thông qua sự tiến cử của thiên kim tiểu thư Tuần phủ đã quen biết với rất nhiều quý nữ trong vùng, dần dần tạo ra được danh tiếng cửa hàng thêu Mạnh thị, cũng giành được tư cách hoàng thương.
Ở trên thị trường, một sản phẩm do chính tay nàng làm ra cũng có thể bán với giá ngàn lượng bạc, đủ để so sánh với doanh thu cả năm của một cửa