Chương 80: Tú nương (2)
Dung mạo nam tử kia có thể nói là độc nhất vô nhị, ngàn vạn dặm mới tìm được một, vì thế hắn vừa mới chuyển đến đây mấy ngày, tiểu nha hoàn trong nhà đã thám thính rõ ràng tất tần tật mọi chuyện về hắn.
“Hồi bẩm cô nương.” Tiểu nha hoàn dáo dác xém xét bốn phía, sau đó tiến sát đến lỗ tai Lâm Đạm, tựa như một tên trộm lén lút nói: “Nhà bên cạnh chính là cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của phế hậu Đỗ thị, tên là Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên, phụ thân chính là An Định Hầu - Tiết gia. Lúc Đỗ thị còn được Hoàng thượng sủng hai, hai huynh đệ bọn họ được mệnh danh là song bá trong kinh thành, một người ăn chơi trác táng, một người ngang ngược kiêu ngạo, gần như không có bất cứ ai dám chọc vào. Đỗ thị bị phế, mẫu thân bọn họ bị nhà chồng viết thư hưu thê, hai người lập tức sửa lại tên họ, đi theo phế hậu Đỗ thị đến phủ Lâm An sinh sống. Nơi này cách đạo quán Đỗ thị đang tu hành rất gần, thuận tiện cho việc chăm sóc chiếu cố nên bọn họ mới dọn về đây.’’
Đương kim Hoàng đế đăng cơ từ khi còn nhỏ, nhưng tài năng và quyền lực mạnh mẽ hơn người, cai trị quốc gia vô cùng tốt, đồng thời với Hoàng hậu cũng cầm sắt hoà minh, phu thê vô cùng ân ái. Vì thế mẫu tộc của Hoàng hậu rất được Hoàng đế trọng dụng, dần dần kiểm soát quyền lực to lớn trong quân sự và triều đình, cũng được xem là thế lực cường hào một phương. Chỉ tiếc hoa đẹp rồi cũng tàn, thanh xuân qua mau, Đỗ hoàng hậu trước sau vẫn không thấy hoài thai khiến lòng người rối loạn, sau đó còn âm mưu hãm hại Mẫn phi trong quá trình sinh nở hòng chiếm đứa nhỏ của nàng làm của riêng, nhưng hành động quá mức bất cẩn nên đã bị Hoàng đế nhìn thấu âm mưu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế vô cùng tức giận, lập tức ra lệnh cấm túc Hoàng hậu, lại có rất nhiều đại thần trong triều nhân cơ hội này buộc tội mẫu tộc của Hoàng hậu, tố giác bọn họ đủ mọi tội danh. Sau khi Hoàng đế phái người điều ra rõ ràng thì phát hiện mỗi một tội danh điều phạm vào tử tội, trong lòng càng cảm thấy đau khổ và thất vọng đối với Hoàng hậu, nghe thấy nàng oán giận trong lòng rồi có ý định đâm vào cột nhà tự sát, cuối cùng hoàn toàn ghét bỏ, lập tức viết một đạo thánh chỉ phế bỏ hậu vị, đồng thời biếm nàng đến phủ Lâm An xuất gia tu hành.
Bây giờ phế hậu đang tu hành trong một đạo quán cách đó không xa, nghe nói khuôn mặt đã bị huỷ dung, rốt cuộc không thể trở về được nữa. Nhà mẹ đẻ vì muốn tự bảo vệ mình mà nhẫn tâm phủi sạch quan hệ với nàng, duy chỉ có tỷ tỷ nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn che chở muội muội, vì thế không tiếc cắt đứt quan hệ với nhà chồng. Chỉ tiếc vận mệnh tỷ tỷ nàng không tốt, sớm nhiễm bệnh rồi qua đời, nhi tử và nữ nhi của nàng mang theo của hồi môn kếch xù đến phủ Lâm An nhờ cậy phế hậu.
Nói là đến nhờ cậy nhưng thực chất lại là chăm sóc trông nom nàng. Bây giờ phế hậu đã mất hết tất cả mọi thứ trong tay, cả đời đều phải ở trong đạo quán lạnh lẽo này chịu đựng đau khổ. Vì muốn cho nàng có một cuộc sống thoải mái hơn một chút, hai huynh muội Đỗ gia không tiếc bỏ ra một số tiền lớn tu sửa lại đạo quán này, sau đó chuyển đến tòa nhà không mấy rộng rãi kia để sinh sống.
Mẫn phi bị phế hậu độc hại lại trong họa có phúc, được tấn chức lên làm Quý phi, vị hoàng tử chào đời năm đó bây giờ đã hai tuổi, nhưng độc tố trong cơ thể chưa được loại bỏ hết, nhìn qua có vẻ gầy yếu hơn những đứa nhỏ bình thường. Hoàng đế cảm thấy hổ thẹn với hai mẹ con nên cũng ra sức đề bạt mẫu tộc của bọn họ, không biết có phải chỉ là trùng hợp hay không mà lại điều ca ca của Mẫn quý phi là Lý Nhiễm đến phủ Lâm An nhậm chức Tuần phủ.
Như thế, cuộc sống của hai huynh muội Đỗ gia và phế hậu lại càng không mấy dễ chịu, tất nhiên sẽ bị gia tộc lớn quyền quý ở phủ Lâm An xa lánh và cô lập. Nếu như không có vận may cực lớn nào đó, có lẽ cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ có thể vùng dậy trở mình, cảnh ngộ cũng không tốt hơn Lâm gia là bao.
Nghe được những sóng gió tranh đấu xảo quyệt nơi hậu cung, Lâm Đạm chỉ gật đầu nói: “Sau này nên qua lại với nhà kia như thế nào thì cứ qua lại như thế đó, không cần phải cố tình xa lánh đâu.’’ Nàng không có năng lực thay người khác dệt hoa trên gấm nhưng cũng xem thường đám người thích bỏ đá xuống giếng.
“Thực sự không cần phải cố tình xa lánh sao?’’ Tiểu nha hoàn cảm thấy hơi khó hiểu, suy cho cùng thì đó chính là những người mà ngay cả Hoàng đế cũng ghét bỏ, nếu tiếp tục lui tới thì sớm muộn gì cũng gặp phải hoạ sát thân.
“Không cần, bà con xa không bằng láng giềng gần, ngươi chưa từng nghe câu nói này sao?’’ Lâm Đạm xua tay nói: “Đi xuống đi, ta muốn ngủ một lát.’’
Chờ đến khi nha hoàn rời khỏi nơi này, nàng mới chậm rãi nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra hơi lo lắng. Nếu muốn thay đổi tình cảnh lúc này của Lâm gia thực sự là một chuyện vô cùng khó khăn, phải biết rằng chỗ dựa phía sau của hai huynh muội Mạnh thị chính là Tuần phủ Chiết Giang, mẫu tộc của Mẫn quý phi. Nếu một ngày Mẫn quý phi vẫn luôn duy trì được thánh sủng không suy tàn thì ngày đó Lý gia vẫn không bị đánh bại, hai huynh muội Mạnh thị có thể leo lên đến tận mây xanh, càng bay càng cao.
Hiện tại Lâm gia đã bị dẫm xuống bùn lầy, còn có thể xoay người được sao? Có thể đấu được với một Mạnh gia sở hữu tai mắt khắp nơi và quan hệ vững chắc được sao?
Từng câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu Lâm Đạm, nhưng rồi tất cả đều bị nàng đè xuống. Mặc kệ tiền đồ phía trước có xa vời, đường đi có gian nan như thế nào đi chăng nữa thì điều quan trọng nhất bây giờ là nàng phải học thêu kỹ thật tốt, những cái khác tính sau. Có kỹ năng thêu thùa khéo léo tinh xảo, nàng có thể mở một cửa hàng thêu, có cửa hàng thêu nàng mới có tư cách đi cạnh tranh vị trí hoàng thương với người ta. Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, đường phải đi từng bước từng bước một, không thể gấp gáp.
Nghĩ đến đây, Lâm Đạm nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Hôm sau, hai vị di nương đến giảng dạy thêu kỹ cho nàng như thường lệ, kiên nhẫn giải thích nói: “Thêu thùa là một tài nghệ đòi hỏi sự cố gắng chịu khó không ngừng nghỉ, con cần phải yên tĩnh nghiên cứu và học tập thật tốt. Trong quá trình học tập không có con đường tắt cũng như không thể dùng mánh khoé kỹ xảo, nó hoàn toàn dựa vào từng đường kim mũi chỉ tạo thành, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?’’
“Sẵn sàng rồi ạ.’’ Lâm Đạm lấy một bộ kim chỉ ra, nghiêm túc gật đầu.
Hai vị di nương vui mừng nói: “Con có chí có lòng là tốt. Thêu thùa yêu cầu thị lực của người tạo ra nó phải rất tốt, để không làm mất đi sắc điệu, cần phải lựa chọn một địa điểm thích hợp để tiến hành các thao tác. Nơi đó không thể quá tối, không thể quá ồn ào, không thể quá lộn xộn ầm ĩ, có thể áp dụng bốn cái tốt nhất đó chính là nhàn, tĩnh, minh, khiết, con xem chỗ nào phù hợp với bốn tiêu chuẩn đó thì cứ ngồi xuống ở đó, chúng ta từ từ học.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào hoa viên ngoài cửa sổ nói: “Vậy thì thêu ở trong sân đi.’’
Trong sân bóng cây lắc lư, trăm