Chương 81: Tú nương (3)
Việc thêu thùa này đòi hỏi phải có một sự kiên nhẫn rất lớn, nhưng cái này vừa khéo lại chính là khuyết điểm của Lâm Đạm. Chỉ mới yên tĩnh thêu thành một hoa văn khoảng chừng một khắc nàng sẽ trở nên vô cùng nóng lòng sốt ruột, bất kể làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể tiếp tục. Nhưng Lâm gia đã suy tàn, ngoại trừ cố gắng học thêu thùa, vực dậy gia nghiệp thì nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, vì thế nàng phải tìm được một phương pháp hữu hiệu để kìm nén sự nôn nóng nơi đáy lòng, mài mòn các góc cạnh sắc bén của chính mình.
Các gốc cây và cọc gỗ trong nhà không ngừng biến mất với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhận ra được, vào những lúc nhóm lửa nấu cơm tứ di nương thường oán trách gã sai vặt quá mức cần mẫn, bổ đống củi trong phòng chứa củi đến nát bấy khiến nàng rất khó kiểm soát độ lửa. Gã sai vặt trong lòng cảm thấy khổ không thể tả, nhưng ngoài miệng lại không dám nói, đã từng tận mắt chứng kiến sức mạnh chẻ củi hơn người của tiểu thư, hắn cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Mỗi ngày Lâm Đạm đều luyện thêu thùa một lúc rồi lại chẻ củi trong chốc lát, eo không mỏi, chân không đau, những đường kim mũi chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Dần dần, nàng cảm thấy máu nóng trong xương cốt mình đang giảm dần, nhiều hơn sự mềm dẻo vì điềm đạm mà càng ngày nàng thấy mình thêu tốt hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu nàng còn tưởng rằng bạo ngược chính là bản tính của mình, nhưng hoá ra lại không phải như vậy. Thay vì nói là một loại bản tính, chẳng bằng nói đó là di chứng được tạo thành từ những trải nghiệm đặc biệt, chỉ cần ma sát một chút, chúng sẽ trở nên bằng phẳng ổn định. Nói đúng hơn, tính tình của nàng càng giống như nước, có thể linh hoạt thay đổi tùy theo hoàn cảnh, lặng lẽ không một tiếng động thấm ướt nhưng cũng mãnh liệt mênh mông.
Hôm nay, nàng đã ngồi khoảng chừng hai canh giờ mới phải dùng đến rìu bổ củi, ngay khi đang chuẩn bị điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng thì lại thấy nha hoàn Thuý Loan bày ra vẻ mặt khó hiểu đi vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Đạm dựng cọc dỗ lên, thuận miệng hỏi một câu.
Thúy Loan cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: “Huynh muội Đỗ gia đã chuyển đến đây hơn một tháng, từ đó đến nay chưa từng chủ động tiếp xúc qua lại với nhà ta, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại phái người đưa đến một xe lễ vậy.
“Chuyện này thì có gì mà kỳ quái chứ, một tháng trước đó bọn họ phải dọn dẹp sửa sang lại nhà mới, đương nhiên không có tâm tư đi kết giao với bằng hữu hay hàng xóm láng giềng rồi.’’ Lâm Đạm một nhát chẻ cọc gỗ thành hai cánh hoa trái phải đều đặn, sau đó lại dựng ngay ngắn, chẻ thành bốn cánh, sau đó là sáu cánh, tám cánh.
Từ khi gã sai vặt bị hai vị di nương trách mắng nàng đã không còn phát tiết tung lung nữa là chẻ cọc gỗ thành những thanh củi đều đặn, như thế mới có thể yên lành ôm đến phòng củi báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Thuý Lan tiến sát gần hơn một chút, trả lời: “Tiểu thư, có điều ngài không biết, trễ hơn một tháng mới tặng lễ vật đúng là không có gì kỳ lạ, nhưng điều kỳ lạ chính là nhà hắn lại đưa đến một xe gỗ đã được cưa sẵn. Những khúc gỗ dài chỉ dài khoảng chừng vài thước không thể làm vật liệu gỗ, càng không thể chế tạo gia cụ, ngoại trừ làm củi đốt ra thì chẳng có tác dụng gì nữa cả, người nói xem hắn ta có ý gì đây? Có lẽ sẽ không nghèo đến mức ngay cả lễ vật cơ bản nhất cũng không thể mua nổi đâu nhỉ? Lúc này phu nhân đang nổi giận, cảm thấy hắn đang khinh thường người khác.”
Nhưng Lâm Đạm lại nhếch miệng cười, giọng điệu có chút vui vẻ: “Tặng khúc gỗ sao? Rất tốt!’’ Thứ này nàng không hề ngại nhiều chút nào, tặng càng nhiều nàng càng được chẻ nhiều, vừa khéo tiết kiệm được tiền mua củi.
Thuý Lan: “…”
Có lẽ nàng không nên thảo luận chuyện này với tiểu thư nhà mình thì hơn!
Hai người đang ông nói gà bà nói vịt mà không thể nào ngờ được rằng phía sau bức tường ngăn cách hai nhà, Đỗ Như Tùng đang nghiêng người dựa vào thân cây lén lút lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười hứng thú nhàn nhạt.
“Ca ca, muội nghe nói hôm nay huynh tặng cho nhà bên cạnh một xe gỗ? Nhưng mà muội nói này, bây giờ chúng ta đã không còn là thiên kim công tử phủ An Định Hầu nữa rồi, không thể trêu chọc người khác như vậy được!’’ Một thiếu nữ trên người mặc một bộ váy bách điệp vội vàng chạy vào sân, âm thanh hơi lớn.
Nụ cười nhàn nhạt ẩn hiện trên khoé miệng Đỗ Như Tùng lập tức biến mất, sau đó lại cẩn thận lắng nghe, nhà bên cạnh đã im lặng từ lúc nào.
“Ca ca, rốt cuộc là huynh muốn làm gì? Người ta không trêu chọc gì chúng ta thì chúng ta cũng đừng trêu chọc người ta như thế chứ?’’ Người thiếu nữ vẫn không ngừng gào to, ầm ĩ đến mức vẻ mặt Đỗ Như Tùng đã đen như mực. Ngay khi hắn đang định răn dạy muội muội nhà mình thì âm thanh đốn củi đùng đùng lại vang lên một lần nữa, như thể không bị cuộc nói chuyện của bọn họ quấy nhiễu vậy.
Vẻ mặt lạnh như băng của Đỗ Như Tùng lập tức sụp đổ, che miệng khẽ mỉm cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đỗ Như Yên lại giống như bắt được bằng chứng phạm tội gì đó, chỉ vào bức tường kia nói: “Huynh nghe thấy không? Có người nào muốn chẻ củi lại mang đến hoa viên để chẻ không, dĩ nhiên là do huynh đã chọc giận người nhà rồi, người ta cố ý chẻ củi để thể hiện sự bất mãn đó.” Vốn dĩ hai nhà này là một nhà lớn, nhưng sau đó được gia chủ chia làm hai mảnh đất để bán đi, đại hoa viên ở giữa bị một bức tường tách thành hai hoa viên nhỏ, bố cục vô cùng đối xứng.
Đỗ Như Yên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chắc chắn giống như mình suy đoán, thế là bèn nhấc làn váy trèo lên ngọn cây, muốn nhìn xem rốt cuộc người bên cạnh đã bị ca ca mình chọc tức thành ra thế nào, nhưng nàng không thể ngờ được rằng người chẻ củi lại là một tiểu cô nương, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, chiếc mũi nhỏ tròn tròn, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Đỗ Như Yên lập tức yêu thích tiểu cô nương tựa như búp bê vải này, vẫy vẫy tay nói: “Tiểu muội muội, có phải vì nhà ta tặng cho nhà muội một xe gỗ nên muội mới tức giận không?’’
Lâm Đạm cầm một khúc gỗ mới, một đao chém thành hai nửa, lắc đầu nói: “Không, ta đang luyện tập thêu thùa mà thôi.’’
Đỗ Như Yên mỉm cười nói: “Nhưng rõ ràng muội đang chẻ củi cơ mà!’’
Đỗ Như Tùng cũng nhảy lên ngọn cây, bật cười nhìn tiểu cô nương trước mắt, nhưng khi nhìn thấy nàng dễ dàng như trở bàn tay chẻ khúc gỗ thành những thanh củi lớn nhỏ đều đặn, ánh mắt không khỏi hơi tối sầm lại. Người ngoài nghề xem môn đạo, trong nghề xem náo nhiệt, hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được, tiểu cô nương này không phải chỉ đang tuỳ tiện chẻ củi phát tiết thôi đâu, mà là có kết cấu trình tự nhất định. Với đao pháp này của nàng, nếu không trải qua quá trình khổ cực tu luyện trong vòng mười mấy năm thì tuyệt đối không thể luyện thành.
Trong lòng hắn vừa mới trào dâng cảnh giác, rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến, người nhà cũng không hề đơn giản chút nào, năm đó Lâm Đại Phúc và Trương Huệ đều là thổ phỉ, khả năng chém người không cần phải bàn cãi, dạy dỗ tiểu cô nương nhà mình thành ra như vậy cũng không hề kỵ lạ chút nào.
Nhớ đến thân thế tiểu cô nương lại nhìn thấy dáng vẻ hết sức đáng yêu của nàng rồi liên tưởng đến tính tình mạnh mẽ của nàng, không hiểu tại sao