Chương 24
Lúc Cố Từ chạy tới tòa cao ốc Cố Thị, trợ lý Khâu Chúc đã đợi ở đó, nhìn thấy bóng dáng của anh đang vội vàng thì chạy chậm đến đón, vẻ mặt có chút không bình thường và không đẹp mắt:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tổng giám đốc Cố, có mấy vị cổ đông cũng đã đến..."
Trong mắt Cố Từ càng thêm vẻ lạnh lẽo ——
Kỳ hạn giao hẹn còn chưa đến, chú hai đã chờ không kịp rồi sao?
Chỉ tiếc, mình đã đồng ý với cha mẹ, nếu tỉnh lại, tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường đi tâm huyết của bọn họ.
Bản thân có giẫm trên thiên sơn vạn thủy, nhất định cũng sẽ tìm được nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, khiến cho khách sạn trong tay mình tỏa ra hào quang.
Mà bên kia tâm trạng của Tô Thiển lại rất tốt.
Ăn no xong bữa tiệc, lại gói cua nước vào túi——
Dì thích ăn nhất cái này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày trước đây, Tô Mẫn cố ý mang theo Tô Thiển đi ăn tiệc, lúc đó cũng có cua nước, kết quả bà ấy lại phải nhịn ăn một miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như Tô Thiển nói, so sánh cua nước của Cố Từ làm với cua nước ở khách sạn ăn với giá trên trời lần trước thì mùi vị ngon hơn rất nhiều.
Lúc về đến nhà, đúng lúc Tô Mẫn cũng trở về từ bên ngoài.
Những ngày này nhìn thấy trên mặt Tô Mẫn càng ngày càng xuất hiện nhiều nụ cười, rõ ràng là chuyện ký hợp đồng thuê đất có chút tiến triển.
"Dì chọn ở chỗ nào?" Tô Thiển ở bên cạnh vừa ăn vừa nói chuyện với Tô Mẫn.
"Là một tòa núi hoang, dì đã đi xem, không lo nguồn nước, quan trọng hơn là giá tiền lại rẻ..." Rõ ràng Tô Mẫn cũng có chút vui vẻ ——
Những ngày này bà ấy chạy rất nhiều nơi, lúc đầu muốn đi đến vùng ngoại ô ký hợp đồng thuê ruộng.
Cách khu thành phố gần chút, không phải cũng không làm trì hoãn việc mình chăm sóc cháu gái ngoại sao?
Nhưng rõ ràng những đồng ruộng kia cũng đã bỏ hoang, chờ lúc Tô Mẫn hứng thú bừng bừng chạy tới nói chuyện lần nữa, lại không ngoại lệ bị từ chối, nguyên nhân là đối phương đang tập trung tinh thần để nhận lấy khoản bồi thường từ việc phá dỡ, đương nhiên cũng chướng mắt một chút tiền thuê kia của Tô Mẫn, làm sao có thể đồng ý cho Tô Mẫn thuê?
Thà rằng để ruộng đất trắng ở nơi đó, cũng không chịu cho thuê.
Tô Mẫn không có cách nào, đành phải đi đến một chỗ xa hơn để tìm. Cũng thật đúng lúc, lúc trở về đúng lúc gặp phải một cụ già hồi hương đang vào nội thành, theo cụ già nói, ông ấy là bí thư chi bộ thôn ở núi Tiểu Dung cách đây bảy dặm, tên là Vương Quốc Khánh.
Nghe nói Tô Mẫn muốn nhận thuê đất, lập tức vô cùng nhiệt tình đề cử ngọn núi Tiểu Dung ở chỗ mình. Nói là ở chỗ đó có rất nhiều đất, nếu Tô Mẫn đồng ý, ông ấy có thể lấy một cái giá cả ưu đãi, cho thuê đỉnh núi.
"Núi Tiểu Dung?"
Tô Thiển cũng có chút nghi hoặc. Xung quang Bình Thành đều là tất đất tất vàng, vậy núi Tiểu Dung này đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn ra được Tô Thiển nghi ngờ, Tô Mẫn lại có chút thổn thức:
"Nói chỗ núi Tiểu Dung này, lúc trước cũng coi là phong thuỷ bảo địa..."
Đừng nhìn núi không quá lớn, nhưng phong cảnh cũng coi như là xinh đẹp.
Hơn nữa mấy năm trước ở đó phát hiện được một mỏ ngọc thạch.
Người núi Tiểu Dung dựa vào cái này, cũng đều rất phát tài.
Chỉ tiếc mỏ ngọc thạch kia cũng không lớn, không bao lâu thì bị khai thác hết.
Ngược lại đội công trình và người đều đến đó kiếm tiền, bởi vì núi Tiểu Dung bị khai thác quá mức, mà thành núi hoang trụi lủi...
Đương nhiên người trẻ tuổi có tiền không quan tâm điều đó, trực tiếp đi vào trong thành mua phòng, ở lại không về. Mà Vương Quốc Khánh cũng là kiểu người lão nông quen chăm bón đồng ruộng, không nỡ lòng bỏ nhà rời đi, hết lần này đến lần khác lên nội thành rồi lại về quê.
Hơn nữa nằm mơ cũng muốn trông thấy núi Tiểu Dung có khả năng sống lại.
Tô Thiển cau mày——
Cuối cùng Trái Đất cũng hoàn toàn hoang vu, con người chỉ vì cái trước mặt mà khai thác quá mức Trái Đất, ô nhiễm môi trường cũng là nguyên nhân rất quan trọng.
"Được, dì, lúc dì lại đi, thì lúc trở về mang cho con một chút bùn đất núi Tiểu Dung, con xem một chút có thể trồng được cây cối thích hợp trên đó được không, cải thiện một chút hoàn cảnh đất đai của chỗ đó..."
Tô Thiển nghĩ lại cũng rất kích động, nghe giọng điệu của dì, nguyện vọng có được một đỉnh núi chắc là rất nhanh có thể thực hiện được.
"A, cua nước này ăn ngon thật, con mua ở chỗ nào vậy?" Cách một lúc nói chuyện, Tô Mẫn nếm thử một miếng con cua, đôi mắt híp lại một chút.
"Không phải mua, là hàng xóm làm khá nhiều..."
"Hàng xóm tặng?" Tô Mẫn lập tức cũng có chút lo lắng, "Là hàng xóm 606? Là con trai hay là con gái? Tại sao đối phương lại muốn tặng cua..."
Có vết xe đổ là em gái Tô Hoành, Tô Mẫn đối với việc Tô Thiển kết bạn vô cùng chú ý.
Cũng may trong khoảng thời gian chuyển vào ở đây, cũng chưa thấy Tô Thiển kết bạn thân thiết với người nào, trong lòng Tô Mẫn cũng chậm rãi thả lỏng.
Lúc này bỗng nhiên nghe Tô Thiển giải thích có hàng xóm chạy tới tặng cua, trái tim lại treo lên.
Tô Thiển