Chương 25:
"À, đúng, trước đó chủ nhiệm Trương của các con có gọi điện tới, nói là bảo con sáng sớm ngày mai đi qua, ông ấy có chuyện tìm con..." Bỗng nhiên Tô Mẫn nghĩ đến một chuyện khác quan trọng hơn, tha thiết nhìn Tô Thiển, "Ngày hôm nay con qua đó, lúc nói chuyện chủ nhiệm Trương có nhắc gì đến bảo con về trường học hay không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chẳng mấy chốc sẽ trở về đi học." Cô gái xinh đẹp của Tinh Tế rất tự tin ——
Từ nhỏ đến lớn mình cũng coi như là một nhân tài, khẳng định chủ nhiệm Trương sẽ bảo mình trở về.
"À, vậy thì thật sự là quá tốt rồi!" Quả nhiên vẻ mặt Tô Mẫn vui vẻ, "Sắc trời cũng không còn sớm, Thiển Thiển con mau đi tắm rửa, đi ngủ sớm một chút, để có tinh thần phấn chấn ngày mai đi gặp chủ nhiệm Trương..."
Sáng sớm hôm sau, Tô Mẫn vội vàng gọi Tô Thiển thức dậy, sau đó giúp đỡ Tô Thiển ăn mặc sang trọng một chút, rồi hai người một đường ra cửa.
Đi xuống tầng Tô Thiển mới phát hiện, vậy mà không thấy xe của Tô Mẫn, chưa phát hiện nên rất ngạc nhiên:
"Dì, xe của dì đâu?"
"A, xe..." Tô Mẫn lập tức nói có chút vòng vo, "Xe có chút vấn đề, mang đi sửa... Dì giúp con gọi xe taxi..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sự thật là, vào mấy hôm trước, Tô Mẫn đã bán mất chiếc xe của mình đi—
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm trăm vạn phí bồi thường vi phạm hợp đồng, Tô Mẫn hận không thể bán những thứ có thể bán đi.
Vốn Tô Thiển rất thông minh, nhìn dáng vẻ này của bà ấy, đã mơ hồ đoán được gì đó, nhất thời trong lòng cũng có chút tức giận.
Lúc muốn lên xe, bỗng nhiên nhìn thoáng qua về phía đường đối diện.
Hai người được Liêu Cầm phái đến nhìn chằm chằm Tô Mẫn và Tô Thiển bị dọa sợ vội vàng co rụt lại vào trong xe——
Tại sao lại cảm thấy, dường như Cố Thiển phát hiện ra bọn họ.
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy, Cố Thiển và dì của cô cũng đủ thảm rồi. Những ngày này hai người theo dõi Tô Mẫn, đương nhiên tận mắt nhìn thấy bà ấy giống như chó nhà có tang, bị một công ty rồi lại một công ty đuổi ra như thế nào.
Thậm chí cuối cùng bị ép buộc đến nỗi phải chạy đến vùng ngoại thành đầy bụi đất muốn trồng trọt...
"Cậu nói vị Cố phu nhân kia thật sự là mẹ của Cố Thiển một hai chục năm sao?" Một người qua đường nói.
"Tại sao tôi nhìn, dáng vẻ giống như có thâm cừu đại hận..."
Chính là một con chó, nuôi nhiều năm như vậy, chắc cũng nên có chút tình cảm chứ?
Nhưng dáng vẻ của Cố phu nhân, rõ ràng giống như đuổi tận giết tuyệt hai người này, cái gọi là thù giết cha, mối hận đoạt vợ, cũng giống loại này?
Nhưng cô gái nhỏ kia không phải con gái nuôi của nhà họ Liêu sao, làm mẹ con nhiều năm như vậy, có thể có thù hận lớn bao nhiêu, mà cần phải như vậy?
Tô Thiển thu lại ánh mắt——
Thù giết cha là không có, trên thực tế mặc kệ là trước khi trùng sinh hay là sau khi sống lại, bản chất trong lòng Liêu Cầm chỉ muốn mang lại lợi ích cho bản thân mình.
Nhìn chằm chằm mình như vậy, quả nhiên là thời gian của phu nhân nhà giàu quá rảnh rỗi.
Tô Thiển lấy điện thoại ra, trực tiếp tìm đến tên công ty của nhà họ Cố, hack vào mạng lưới của công ty nhà họ——
So sánh trình độ khoa học kỹ thuật với thời đại Tinh Tế, thì không thể nghi ngờ bây giờ mạng lười kỹ thuật của Trái Đất không khác gì trò chơi nhàm chán của bọn trẻ con.
Mặc dù nghề của Tô Thiển ở thời đại Tinh Tế không có liên quan lớn đến mạng lưới kỹ thuật, nhưng cái gọi là đứng trên bờ vai người khổng lồ, cho dù không có tinh thông tình huống trên dưới, nhưng bắt nạt công ty Cố Thị một chút, vẫn có thể làm được.
Càng chưa nói, Tô Thiển cũng không phải là người có tính để cho người khác bắt nạt——
Đánh không lại thì ẩn nấp trước, đánh nhau xong xuôi thì đòi cả gốc lẫn lãi.
Trước mắt không có cách nào làm khó dễ Liêu Cầm, nên chỉ có thể khiến Cố Thị trả giá một chút tiền lãi.
Nhà họ Cố không phải rất có tiền nên rất nhàn rỗi sao? Liêu Cầm không phải ngoại trừ nhắm vào mình thì cả ngày cũng không có truyện gì làm sao?
Vậy thì để bọn họ bận rộn mất một chút tiền đi...
Mà không đến mười phút, mạng lưới công ty của nhà họ Cố hoàn toàn tê liệt. Điều này không đáng nói, trong mấy phút ngắn ngủi tất cả tư liệu quan trọng có giá trị trong kho tài liệu của công ty đều bị virus tấn công.
Về sau nhà họ Cố dùng rất nhiều tiền mới liên tiếp mấy cao thủ tuyệt đỉnh trong lĩnh vực hacker, nhưng cũng bó tay toàn tập. Mãi cho đến mấy tiếng sau, website mới khôi phục lại lần nữa, nhưng bên trong đã rỗng tuếch, là một mảnh đất mênh mông sạch sẽ.
Suy đoán cẩn thận thì nhà họ Cố cũng bị tổn thất mấy ngàn vạn...
Chủ tịch Cố tức giận đập vỡ bình hoa cổ vừa sưu tầm không lâu, lại quên mất cái bình hoa bị đập vỡ kia là Liêu Cầm cố ý tặng cho ông ta.
Càng không khéo chính là trước đó