Chương 4:
"Bếp ga dùng thế này... Lò vi sóng, nồi chảo... Phòng tắm ở chỗ này..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chân Tô Mẫn tập tễnh, không sợ làm phiền người khác, nói công dụng của mỗi đồ vật cho Tô Thiển nghe.
Trước đó dưới sự tức giận, Tô Mẫn trực tiếp ước chừng một cục gạch đập nát bét đồ vật bên ngoài nhà họ Cố.
Nữ sĩ Tô Mẫn là cùng họ đi từ dưới đáy đi lên nên hiểu rõ nhà họ Cố, lúc này cứng đối cứng thì thua thiệt chỉ có thể là chính mình. Mà ầm ĩ trong sân, lại có người ngoài, người nhà họ Cố chỉ sợ truyền ra chuyện xấu nhà bọn họ nên chỉ có thể nuốt một bụng tức giận trở lại.
Cũng may sự thật chứng minh cháu gái chỉ là quên đi một vài thứ, người cũng không trở nên đần độn, cái gọi là giữ lại được núi xanh không lo không có củi đốt, trước mở miệng muốn báo thù thì chỉ có thể để ngày sau tính toán.
Về phần chân của bà, cũng không phải là bị đánh, mà là lúc không thấy rõ đường, lại vừa khóc vừa đập đồ nên trẹo một chút...
Cũng chính bởi vì tâm trạng của bà bị kích động nên không giống bình thường, khiến cho tất cả người nhà họ Cố và tên Cảnh Thiên kia bị kinh hãi, thẳng đến khi hai người rời khỏi cũng không có ai dám kêu một tiếng.
"Con đã biết, dì, ngài mau trở lại gian phòng nghỉ ngơi, chân ngài không thể dùng lực..."
Đỡ Tô Mẫn trở về phòng ngủ, Tô Thiển mới lục lọi đi vào phòng tắm, mở đèn lên, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trong gương có bảy phần giống mình khi ở Tinh Tế, rơi vào trong trầm tư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoa học kỹ thuật của Tinh Tế đã phát triển đến trình độ này sao? Vậy mà có thể ném người vào bên trong sách vở?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hay là nói kỳ thật cô đã chết rồi nên hồn phách chạy tới chỗ này?
Nếu như nói ngay từ đầu còn chưa rõ ràng là ở đâu nhưng tình tiết quen thuộc như vậy, còn có Liêu Cầm, Cố Phương Phỉ, Cảnh Thiên và tên mấy người quen thuộc, khiến Tô Thiển cảm thấy vô cùng khiếp sợ, đây rõ ràng là tư liệu có liên quan đến Trái Đất mà cô tìm đọc vào đêm hôm trước, trong lúc vô tình đã mở ra một quyển tiểu thuyết có tên gọi «trùng sinh vào mẹ phản diện của nữ chính».
Trên mạng có giữ lại tư liệu liên quan đến Trái Đất rất phức tạp, có biên tập hung dữ, biết đánh chiêu bài không để cho đại não của độc giả quá mức mệt mỏi, hoặc là đúng lúc trong quyển tiểu thuyết có chỗ liên quan đến tư liệu văn sử thì thỉnh thoảng sẽ nhét một vào sự kiện vào.
Lúc này Tô Thiển cũng nhớ đến, lúc ấy nhìn thấy trên tư liệu có nhiều loại cây phong phú lần lượt bị chết như vậy bởi vì nguyên nhân ô nhiễm, Tô Thiển không phải không tiếc, lúc ấy còn nghĩ nếu có thể trở lại quá khứ thì sẽ mang toàn bộ rác thải đi, nói không chừng những rác thải này có thể có tác dụng lớn...
Sau đó trùng hợp, biên tập đưa đẩy một quyển được anh ta quyết định là lấy "Hơi thở" làm đạo cụ chủ yếu cho tiểu thuyết tới.
Thứ nhất là Tô Thiển tò mò tiểu thuyết Trái Đất thì làm thế nào có thể có ghi chép tin tức liên quan đến “Hơi thở”, thứ hai quả thật cũng có chút mệt mỏi.
Nên đại khái lật xem một lần.
Đây là một quyển được đăng tải trên trang web văn học được gọi là Tấn Giang ở Trái Đất, tiểu thuyết tên là « trùng sinh vào mẹ phản diện của nữ chính», là thể loại trùng sinh, trong đó có nhân vật chính gọi là Liêu Cầm, là một người phụ nữ não tàn.
Liêu Cầm là bé gái mồ côi, nhưng dựa vào hình dáng tốt, đời thứ nhất gả cho một người con trai của bí thư chi bộ trong thôn gọi là Cố Thế Hào, lên đại học dưới sự giúp đỡ của nhà họ Cố.
Kết quả ở đại học yêu nhau với một tên tiểu bạch kiểm, không cam lòng sống hết đời với người chồng quê mùa lại ít đọc sách nên Liêu Cầm vứt bỏ chồng và hai đứa con trai mang thai bốn năm tháng, mang theo một khoản tiền của nhà họ Cố, bỏ trốn cùng với tiểu bạch kiểm.
Không nghĩ tới tiểu bạch kiểm vốn không thực sự yêu bà ta, bỏ trốn cùng với bà ta chẳng qua là nhìn trúng tiền trong tay bà ta, lúc bà ta đi bệnh viện sinh con, trực tiếp vứt bỏ Liêu Cầm sau đó cầm tiền của Liêu Cầm mang theo tình nhân bỏ trốn.
Lúc đó Liêu Cầm vẫn chưa biết bộ mặt thật của tiểu bạch kiểm, còn tưởng rằng trong nhà của đối phương xảy ra chuyện gì.
Làm một nữ chính não tàn yêu đương, Liêu Cầm không có một chút chướng ngại tâm lý nào lại lần nữa ném con gái cho người đàn ông mình không yêu là Cố Thế Hào, cũng chính là nữ chính Cố Phương Phỉ, lại đi tìm tình cảm chân thành của bà ta.
Cho đến một năm sau, ở một thành phố khác thật không dễ dàng mới tìm được tên tiểu bạch kiểm đưa vợ mới cưới đang mang thai đi tản bộ.
Dưới cơn tức giận Liêu Cầm đã lấy dao đâm tiểu bạch kiểm bị thương.
Sự việc phát triển đến chỗ này, coi như bình thường, dù sao cái gọi là đội nón xanh cho người thì cũng bị người đội nón xanh, Liêu Cầm rơi vào kết cục này, cũng coi là sự trừng phạt đúng tội.
Nhưng không khéo lúc đi tù thì đúng lúc gặp được một người con gái có dáng vẻ rất giống bà ta đi quyên góp vật tư.
Sau đó Liêu Cầm cảm thấy vô cùng khiếp sợ, người giành được giải điện ảnh và truyền hình ở Trung Quốc này, lại gả cho con một của nhà giàu số một Trung Quốc, bản thân lại có rất nhiều vinh sự, cô gái được gọi là ánh sáng Trung Quốc lại nắm trong tay vô số tài sản, chính là con gái Cố Phương Phỉ bị bà ta vứt ở trong bệnh viện kia.
Không lâu về sau, Liêu Cầm chết ở trong ngục giam.
Dưới sự không cam chịu, hồn phách của bà ta vẫn luôn trôi dạt trong không trung, tận mắt nhìn thấy Cố Thế Hào công thành doanh toại sau đó cưới một cô vợ thứ hai trẻ trung xinh đẹp sống hạnh phúc bên nhau...
Mà hai đứa con trai đã từng xác định là kẻ sẽ gây trở ngại bước chân mình tìm kiếm tình yêu đích thực, cũng rất có tiền đồ.
Về phần trước khi chết nhìn thấy con gái, lại càng vô cùng mãnh liệt.
Bởi vì dưới cơ duyên đúng lúc, có được linh tuyền cất giữ trong cơ thể, không những ở ngành giải trí liên tiếp danh tiếng vang xa, ôm tất cả các giải thưởng quan trọng trong và ngoài nước, nhận được rất nhiều tài nguyên, hơn nữa ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng vô cùng coi trọng bà ta.
Mà chồng trước kia của mình cũng bởi vì dính hào quang của con gái, đi trước mặt người khác cũng được nở mày nở mặt, có được sự tôn trọng...
Một phút này Liêu Cầm hối hận đến phát điên.
Sớm biết sau này Cố Thế Hào sẽ trở nên giàu có, hơn nữa mình lại có con trai và con gái lợi hại như vậy, tội gì mình lại vì một tên tiểu bạch kiểm lòng lang dạ sói mà vứt bỏ gia đình như vậy?
Chuyện phía sau cũng giống như Tô Thiển nhìn thấy trong sách, Liêu Cầm trùng sinh.
Chỉ là cơ hội trùng sinh của bà ta có chút không đúng lúc, đúng vào lúc bà ta bỏ con gái, đang trên đường tìm tiểu bạch kiểm.
Đợi lúc bà ta lết cơ thể yếu đuối, quay về bệnh viện lúc sinh con gái thì đã sớm không thấy tung tích của con gái.
Mang theo sự thất vọng muốn rời khỏi thì lại gặp một người phụ nữ có thai sắp sinh đến, đúng lúc ngã ở trước mặt Liêu Cầm.
Liêu Cầm lại giúp gọi bác sĩ khoa phụ sản tới.
Nhưng người phụ nữ có thai kia lại không may,