Chương 5:
Đóng vòi hoa sen, Tô Thiển quay người ra khỏi phòng tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đi qua phòng ngủ của Tô Mẫn, dừng chân một chút.
Ở trong phòng ngủ của Tô Mẫn truyền ra tiếng khóc yếu ớt.
Tô Thiển do dự một chút, rồi vẫn gõ cửa.
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
Lại đứng một lúc, Tô Thiển đang chuẩn bị từ bỏ, lúc quay người muốn đi thì cửa lại được kéo ra từ bên trong, mặt Tô Mẫn đầy nước mắt đứng co chân ở cửa, tóc rối tung, đôi mắt sưng đỏ, dáng vẻ Tô Mẫn có vẻ hơi chật vật so với bộ dáng làm việc của nữ cường nhân lúc ban ngày:
"Là Thiển Thiển à, vào đi..."
Tô Thiển đưa tay đỡ lấy cánh tay của bà:
"Chân dì đau phải không? Không thì chúng ta đi bệnh viện..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại một lần nữa cảm khái về Trái Đất lạc hậu, ở thời đại Tinh Tế, chân gãy ở nhà thì chỉ cần nằm trong khoang thuyền chữa trị là rất nhanh có thể nhảy nhót tưng bừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một thân một mình qua nhiều năm như vậy, đã khiến Tô Mẫn thành thói quen có chuyện gì thì một mình cứng rắn chống đỡ, nhưng lúc này bỗng nhiên nhận được sự quan tâm từ cháu gái khiến cho vết thương ở trong lòng vơi bớt, từ xưa đến nay sẽ không thể hiện vẻ mềm yếu của mình trước mặt người khác, người phụ nữ trung niên lớn tuổi chưa lập gia đình này có hơi đỏ mặt.
Một lúc lâu sau nuốt nước mắt xuống, hơi khô khan nói:
"Không đau, xoa dầu hoa hồng nên từ lâu không còn đau..."
Tô Thiển im lặng một lát.
Lúc khi cửa phòng vừa mở ra, Tô Thiển đã ngửi được mùi khó ngửi tràn ngập ở trong căn phòng.
Khứu giác Tô Thiển rất nhạy bén, do ở lâu trong phòng thí nghiệm nên đặc biệt nghiên cứu về mùi hương.
Mặc dù không biết loại thuốc này điều trị hiệu quả như thế nào, nhưng lại có thể phân biệt ra được mùi vị duy nhất thuộc về thời đại Trái Đất ô nhiễm.
Nhóm người ở thời đại Tinh Tế đã từng làm nghiên cứu chuyên môn, chứng minh ô nhiễm có thể làm giảm rất lớn hiệu quả chữa trị của thuốc.
Rất nhiều người đều tiếc nuối, nếu là thời đại Tinh Tế có thế giới sinh vật phong phú giống như Trái Đất thì tốt rồi, dù sao với trình độ của Tinh Tế, thì có thể điều chế thuốc sau đó loại trừ được những nhân tố không có lợi ở trong thuốc bị ô nhiễm, hơn nữa còn có thể tinh lọc được dược hiệu có mức độ lớn nhất.
Phương diện này đối với thiên tài Tô Thiển mà nói, cũng là do không có đồ vật trong tay, nếu không chỉ cần vài phút là có thể điều chế được.
Trước đó bởi vì tiêu tốn chút thời gian đi bệnh viện kiểm tra đầu, nên trong thời gian ngắn thật sự không có cách nào mua được đồ vật mình muốn. Chỉ có thể chờ đến ngày mai lại đi mua. Đến lúc đó, đảm bảo Tô Mẫn là thuốc đến bệnh trừ.
Tô Mẫn xoay lại bật đèn, trong phòng sáng lên một chút. Tô Thiển híp mắt lại, ánh mắt lập tức bị khung hình ở trước bàn hấp dẫn.
Trong khung ảnh để một tấm hình, nhìn chắc là nhiều năm rồi.
Bối cảnh của ảnh chụp là một vườn hoa tươi đẹp lá xanh tươi tốt, hai cô gái xinh đẹp đang đứng ở nơi đó.
Cô gái lớn tuổi, rõ ràng ăn nói có chút ý thức, vẻ mặt bình tĩnh khiến cô nhìn có loại cảm giác lạnh lùng như băng.
Không thể nghi ngờ cô gái nhỏ tuổi càng xinh đẹp hơn, gương mặt phù dung hoa đào, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo trắng nõn không có một chút lo lắng, nụ cười vô cùng sáng lạn.
Tô Thiển theo bản năng sờ lên gương mặt của mình.
Không thể nghi ngờ cô gái xinh đẹp có chút lớn tuổi kia chính là Tô Mẫn, về phần cô gái xinh đẹp hoạt bát sáng sủa kia thì rất giống với gương mặt của cô...
"Thiển Thiển cũng đã nhìn ra đúng hay không?" Tô Mẫn lại đỏ mắt một lần nữa, đưa tay vô cùng lưu luyến nhẹ nhàng xoa lên gương mặt xinh đẹp trẻ tuổi trên tấm hình kia: "Đây chính là mẹ của con, Tô Hoành..."
Khổ sở nói ra cái tên này, cuối cùng Tô Mẫn không khống chế được cảm xúc, nghẹn ngào lên tiếng.
Trong mắt người ngoài, Tô Mẫn vẫn luôn là Diệt Tuyệt Sư Thái làm việc lạnh lùng vô tình, có sự nghiệp thành công, nhưng có ai biết, ngay từ đầu Tô Mẫn cũng được cha mẹ nuông chiều thành cô gái nhỏ thích cười thích náo động.
Lúc đầu chị em Tô Mẫn và Tô Hoành có một gia đình hạnh phúc, sự nghiệp của cha có thành tựu, mẹ thì hiền huệ. Một nhà bốn người trải qua một cuộc sống vô cùng đơn giản vui vẻ hạnh phúc.
Năm Tô Mẫn mười tám tuổi, trời giáng xuống tai họa, lúc cha Tô mẹ Tô lái xe ra ngoài, lại bị một người đang mệt mỏi lái xe thô sơ đâm phải, cha Tô chết tại chỗ, người mẹ Tô cũng bị thương nặng, cố gắng chống đỡ gặp con gái lần cuối thì buông tay lìa đời.
Thời gian thanh xuân tươi đẹp của Tô Mẫn mới bắt đầu thì không thể không vội vàng kết thúc.
Tang sự của cha mẹ, các loại thân thích nghe hỏi phân chia tài sản của vợ chồng...
Hai chị em giống như thuyền nhỏ trong mưa gió, trong sóng biển cuồn cuộn trên đại dương bao la, lúc nào cũng có nguy cơ bị lật úp.
Đến bây giờ Tô Mẫn cũng còn nhớ rõ ràng, lúc bà vội vàng từ nhà tang lễ chạy về nhà, thì thân thích của cha và mẹ đứng đầy ở phòng khách xinh đẹp trong nhà, những người kia từ từ nói, hoặc là than thở cha Tô mẹ Tô số khổ, hoặc là trò chuyện tin tức mới nhất về thị trường chứng khoán, hay là thu hoạch ruộng đất, mà trong ánh mắt do dự, tất cả đều không ngoại lệ viết hai chữ tham lam...
Mà em gái Tô Hoành mới mười hai tuổi, tóc rối tung, mặc áo ngủ có thêu chuột Mickey mà trước khi mẹ xảy ra chuyện mua cho cô ấy, đôi mắt đỏ hồng, vô cùng sợ hãi núp ở nơi hẻo lánh...
Thẳng đến khoảnh khắc khi em gái bổ nhào vào trong ngực khóc gọi "Chị gái", Tô Mẫn mới tỉnh táo biết được, cha mẹ của bà thật sự không còn.
"Nhà" mà bà nói, sẽ vĩnh viễn chỉ có một cái tên, đó chính là "Tô Hoành".
Chịu sự đả kích rất lớn, trong thời gian ngắn nhất Tô Mẫn trở nên trưởng thành, bà vụng về kiên định đuổi tất cả những người thân không có ý tốt.
Lại ép buộc mình quên đi sự đau thương, trong đêm làm xong các loại kế hoạch.
Sau đó Tô Mẫn không những là chị gái Tô Hoành mà còn là cha mẹ Tô Hoành.
Lúc thi đại học thành tích rất tốt, lại vì chăm sóc em gái nên từ bỏ cành ô liu mà đại học trọng điểm đưa tới, lựa chọn một trường học cách nhà gần nhất;
Từ bỏ chuyên ngành tiếng trung yêu thích, lựa chọn chuyên ngành tài chính không thích một chút nào...
Sau khi tốt nghiệp đại học, lại bởi vì muốn chăm sóc em gái, nên không có cách nào trở về quê hương bạn trai yêu đương bốn năm