Chương 7:
Theo bản năng giơ tay lau khóe miệng một chút ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không được phép nghĩ tiếp nữa, nước bọt sắp tràn thành lụt rồi.
Không còn chút buồn ngủ nào, Tô Thiển xoay người muốn xuống giường, xỏ đôi dép lê vào rồi đi ra ngoài.
Đồng thời cửa cũng mở ra từ bên ngoài, một tay Tô Mẫn cầm điện thoại, một mình đi từ bên ngoài đi vào ——
Một bên vẫn luôn dốc sức làm nữ ma đầu đầy trách nhiệm ở chỗ làm việc, một bên vẫn luôn xoay xở ở trong phòng bếp.
"Dì, tại sao dì lại ra đây? Chân của dì không được lộn xộn..."
Tô Thiển vội vàng đi qua nhận lấy bữa sáng trong tay bà ấy, sau khi để lên trên mặt bàn, hít mũi một cái, oa, hình như rất thơm, cuối cùng là không khống chế được bước chân, vặn mở cửa chạy trên hành lang——
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên bên ngoài mùi hương càng thơm hơn, rất nhanh Tô Thiển đã đoán được mùi thơm truyền ra từ phòng 606 bên cạnh.
"Thiển Thiển ——" không hiểu Tô Thiển muốn ra ngoài làm gì, Tô Mẫn thăm dò gọi một tiếng, "Rửa tay một chút rồi chuẩn bị ăn cơm..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thiển cất tiếng, vô cùng lưu luyến nhìn thoáng qua cửa phòng 606 đang đóng chặt ——
Quyết định nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất để kết bạn với chủ nhân phòng 606, nếu không thì mình không bị thèm chết mới lạ.
Thấy Tô Thiển trở về, Tô Mẫn bận bịu thu lại điện thoại, vẻ mặt rõ ràng có chút bối rối:
"Tại sao lại ra ngoài? Là muốn mua cái gì sao? Con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, muốn cái gì, dì mua cho con..."
"Không cần." Tô Thiển lắc đầu, tùy tiện tìm cái cớ, "Con nhìn thấy bên ngoài để những cái này, gọi là Lục La (1)? Nhìn có chút héo..."
(1)Lục La: một loại cây xanh
"À, đó là dùng để loại foóc-man-đê-hít." Biết Tô Thiển không phải muốn đi ra ngoài đi dạo, theo đó trong lòng Tô Mẫn cũng có chút thả lỏng, "Là lúc trước nhà đầu tư mua bày ra ở chỗ này..."
"Thấy hiệu quả cũng không tốt lắm..." Tô Thiển nói ngắn gọn——
Bản thân Lục La kia cũng đã bị ô nhiễm, mặc dù cũng có hiệu quả loại trừ foóc-man-đê-hít nhất định, nhưng lại cực kỳ nhỏ bé, gần như bằng không.
Mà cho dù Tô Mẫn đã loại trừ aldehyde ở trong phòng này, nhưng foóc-man-đê-hít ở trong phòng vẫn còn có chút nặng, Tô Thiển cho rằng foóc-man-đê-hít kia đã tạo thành ảnh hưởng đối với Tô Mẫn, nói ví dụ bởi vì nguyên nhân foóc-man-đê-hít mà giấc ngủ của Tô Mẫn rõ ràng không phải quá tốt, cho nên trên mặt xuất hiện không ít lấm tấm nốt màu nâu, hệ thống trong cơ thể chưa đủ lớn để nhìn ra được, nhưng tình huống cũng chưa chắc quá tốt...
"Đợi lát nữa ăn bữa sáng xong, con đi chợ hoa một chuyến..."
Cho dù dụng cụ trên Trái Đất có chút đơn sơ, nhưng với bản lĩnh của Tô Thiển, muốn loại trừ một chút foóc-man-đê-hít, là chuyện nhỏ.
Dì yêu thương mình như vậy, Tô Thiển cũng muốn dùng năng lực của mình báo đáp một chút.
Càng chưa nói, Tô Thiển còn muốn chứng thực trước đó mình ở Tinh Tế chế tạo cà chua có gì khác biệt với cà chua chân chính ở thời đại Trái Đất...
"Con đừng đi, ở nhà đi!" Tô Mẫn giật nảy mình, ngay cả chân bị trật cũng không lo được, một phát nắm lấy cổ tay Tô Thiển.
"A?" Tô Thiển sửng sốt một chút, "Có phải dì lo lắng chắc sẽ lạc đường phải không, dì yên tâm, mặc dù con quên đi rất nhiều chuyện, nhưng lớn như vậy..."
"Không phải..." Vẻ mặt Tô Mẫn trở nên có chút cứng ngắc, "Tóm lại con đừng đi, không cho phép rời khỏi căn phòng này, chỗ nào cũng đừng đi..."
Đã mất đi em gái, Tô Mẫn tuyệt đối chịu không được khi mất đi một con gái ngoại khó khăn lắm mới tìm về được.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Nếu Tô Thiển nhìn không ra vẻ mặt của Tô Mẫn có chút không đúng, vậy thì quá ngu, tiến lên một bước, ngồi xổm ở trước mặt Tô Mẫn, "Có chuyện gì thì dì đừng một mình chống đỡ, con đã lớn như vậy..."
Vừa nói, vừa đưa tay cầm lấy điện thoại vừa rồi Tô Mẫn vội vàng che lại, trên màn hình vẫn còn hơi sáng lên, lọt vào trong tầm mắt là câu nói đầu tiên "Cố Thiển lăn ra khỏi ngành giải trí" ...
Cố Thiển? Tô Thiển sửng sốt một chút, hình như buổi sáng hôm nay cũng có người gọi điện thoại tới, đối phương gọi mình "Cố Thiển" ...
Vội vàng mở điện thoại di động của mình ra, lọt vào tai là những tiếng tin tức liên tiếp hiện lên không ngừng.
Tô Thiển mở một cái phía trên cùng, chính là Tôn Lập gửi tới, khuyên cô rời khỏi ngành giải trí, cũng nhắc nhở cô chuẩn bị kỹ càng năm trăm vạn phí bồi thường hợp đồng cho công ty...
"Năm trăm vạn? Lũ xấu xa trời đánh này, tại sao không