Chương 8:
Sau khi thu xếp xong tất cả hành lí thì phát hiện, bên trong khe tường có một tấm thẻ không khác biệt lắm so với tấm thẻ Tô Mẫn đưa, Tô Thiển nhập vào trong điện thoại tìm kiếm một chút, thì phát hiện trong tấm thẻ tính đâu ra đấy cũng có hơn mười một vạn một chút ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì bảo vệ người gọi là con gái ruột, quả nhiên Liêu Cầm kia đủ hung ác.
Phải biết rằng cô rất tò mò, nên tối qua Tô Thiển còn cố ý lên mạng tìm kiếm một chút, bỗng chốc biết sao Liêu Cầm chỉ muốn "Hơi thở". Lúc này mới biết được ở trên Trái Đất, thứ này không gọi là hơi thở, mà được coi là một loại bảo thạch có giá trị rất cao.
Với tư cách là khách của Tinh Tế tới, đương nhiên Tô Thiển có thể phân biệt ra được, hơi thở và các bảo thạch loại hình khác vốn không giống nhau.
Dưới sự ô nhiễm nghiêm trọng của nơi như thời đại Trái Đất này, ý nghĩa tồn tại của hơi thở, khả năng vượt xa so với bảo thạch khác. Nếu không trong sách cũng không có khả năng để hơi thở cung cấp chất lỏng được gọi là linh tuyền...
Nhưng cho dù dựa theo giá cả của những bảo thạch kia để tính, thì hơi thở hình thành giọt nước kia bị Liêu Cầm cướp đoạt đưa cho Cố Phương Phỉ, mà bán đấu giá thì ít nhất cũng phải hơn ngàn vạn...
Mà người bên ngoài có lẽ không biết, mà Liêu Cầm lại rõ ràng hơn ai khác, bảo thạch hình thành giọt nước kia rõ ràng là lấy xuống từ trên cổ Tô Hoành lúc sắp chết, cầu xin bác sĩ nhét vào trong tã lót, là di vật duy nhất để lại cho Cố Thiển...
Cướp đồ của người ta còn không nói, còn chèn ép muốn mạng của cô gái...
Mà sau khi chuyện này mất khống chế, Liêu Cầm còn dám lấy danh nghĩa là tình thương của mẹ, nói cái gì thân là mẹ yêu con gái ruột là bản tính vốn có, cây ngay không sợ chết đứng đi chèn ép hãm hại Cố Thiển, quả thực là càng vô sỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là lúc này, lại nghĩ đi muốn trở về sợ là cũng đã chậm. Dù sao một là Liêu Cầm tuyệt đối sẽ không thừa nhận, thứ hai, Liêu Cầm cũng tính nước nhỏ, phòng trừ đêm dài lắm mộng, đương nhiên đầu tiên sẽ nhắc nhở Cố Phương Phỉ nhỏ máu để “Hơi thở” nhận chủ...
Thu dọn qua loa một lần, Tô Thiển cầm điện thoại và thẻ để ở trong túi, muốn tìm khẩu trang to đeo lên, quay người đi ra gian phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên xuyên vào trong sách là đả kích quá lớn, hôm qua Tô Thiển vẫn luôn có chút ngơ ngơ ngác ngác.
Đợi một lúc lâu, một chút sợ hãi đều tiêu tan tất cả không còn, thay vào đó là vô cùng vui mừng——
Oa, đây là cây đậu đỏ sao! So với hình ảnh lạnh như băng trên máy tình thì cây đậu đỏ sống sờ sờ xanh mơn mởn nhìn thật thật xinh đẹp!
A nha, cái này là một lùm hoa tulip, oa, thời đại Tinh Tế cũng có rất nhiều người thích hoa tulip, nhưng mà đều là tổng hợp hình ảnh.
So sánh với những người ở Tinh Tế có nằm mơ cũng mong muốn có một bông hoa tulip, thì bây giờ mình lại có thể mặt đối mặt với một khóm lớn hoa tulip như thế này, quả thực là đào ra chân trời!
Nếu những thứ này đều có, vậy có phải có anh đào, quả kỳ lạ hoặc là cà chua vân vân vân vân hay không, chỗ này còn có rất nhiều sao
Ở Tinh Tế cũng lẻ loi một mình, đến thời đại Địa Cầu ở trong sách, chẳng những có thêm một người dì thương mình, còn có nhiều những thứ xinh đẹp mà mình mong đợi được tận mắt chứng kiến, trước đó còn có một chút khó chịu, rất nhanh bị Tô Thiển ném ra sau đầu.
Đừng nói chi là, đối một thiên tài về phương diện công trình sinh vật mà nói, còn có cái gì so với một thế giới thế này càng có thể kích thích dục vọng chinh phục?
Dù sao dựa theo thiết lập trong sách, bên trong thế giới sách vở chính là sự phản chiếu của thế giới Trái Đất bị ô nhiễm, mà nữ chính Cố Phương Phỉ lại có thể đại sát tứ phương, mà bàn tay vàng lớn nhất của cô ta chính là linh tuyền.
Những người bên ngoài không rõ ràng, Tô Thiển cũng hiểu được, sử dụng “Hơi thở” có điều kiện hạn chế, nói ví dụ, mỗi lần đều phải nhỏ máu lên trên, sau đó độ tinh khiết của hơi thở như thế nào thì phải xem gen có phù hợp không, có liên quan rất lớn...
Theo trong tiểu thuyết miêu tả, Tô Thiển cũng đoán được, Cố Phương Phỉ và độ phù hợp với gen của “Hơi thở” cũng khó khăn lắm chỉ đạt được đến trình độ cung cấp sử dụng, nhưng độ tinh khiết và hiệu quả trên đó giảm đi không ít.
Đối với Cố Phương Phỉ mà nói, "Hơi thở" cũng coi là một thần khí dối trá, một loại đồ vật thần kì không gì không làm được; đối với Tô Thiển nắm khoa học ở trong tay mà nói, không thể nghi ngờ linh tuyền của Cố Phương Phỉ lại càng thấy buồn cười, nói một cách khác, chính là một đồ vật vô dụng bị vứt đi thôi.
Khoa học đối với thần dị quỷ quái, Tô Thiển tin tưởng, đương nhiên phe thắng lợi là khoa học.
Dựa theo định vị trong điện thoại, Tô Thiển rất nhanh tìm được chợ hoa lớn nhất Dung Thành.
Liếc mắt nhìn thấy các chủng loại cây xanh phong phú và nhan sắc khác nhau của kỳ hoa dị thảo, Tô Thiển dứt khoát đi vào cửa lớn cùng với ông chủ Lưu, nhất là ở trong một cái góc, còn phát hiện một người nông dân bán cây hoa lan ——
Thời đại Tinh tế, hoa lan rễ cỏ đã sớm bị tuyệt chủng. Còn nhớ kỹ trên hình ảnh hoa nhỏ yếu xinh đẹp như vậy, rất khơi gợi lên hứng thú của Tô Thiển.
Cũng đã từng tốn một thời gian chuyên môn nghiên cứu tập tính hoa lan rễ cỏ và nguyên nhân tuyệt chủng, còn có phương pháp giải quyết tương ứng, nói chung là làm thế nào có thể bồi dưỡng ra hoa lan xinh đẹp có phẩm chất cao, Tô Thiển có một loạt phương pháp tương ứng.
Đáng tiếc Tinh Tế đã sớm không còn hoa lan rễ cỏ, thí nghiệm của Tô Thiển cũng chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn thí nghiệm, mà không thể ứng dụng vào thực tiễn.
Hiện tại đã có vật mẫu sống sờ sờ, tự nhiên muốn cố gắng làm việc một chút.
Như vậy cũng tốt, vậy cũng thích, mặc kệ là lan điếu dùng để loại trừ foóc-man-đê-hít, Lục La, các loại khoai môn trắng, hay là các loại cây cà chua quả táo đào nho bị biến đổi, hoặc là các loại mai đậu đỏ phòng sương mù...
Tô Thiển vung tay lên, tất cả đều muốn.
Chờ đến cuối lúc tính tiền, nhìn thấy mình mua một đồng đồ như vậy, vừa lo lắng vừa chột dạ ——
Vốn đang cảm thấy căn phòng một trăm năm mươi mét vuông kia của Tô Mẫn vẫn còn rộng rãi, hiện tại nhìn thấy còn thiếu rất nhiều.
Không được, sau đó sẽ tranh thủ thời gian kiếm tiền, dường như thế giới này có thể nhận thầu một ngọn núi, tích góp đủ tiền, đầu tiên mình sẽ nhận thầu một ngọn núi.
Đương nhiên, Tô Thiển không có nghĩ tới, đến cuối cùng, không cần nhận thầu, mà trên dưới nước Trung Quốc hận không thể giao tất cả đất cho cô xử lí...
Về đến nhà Tô Mẫn vẫn chưa trở lại.
Căn phòng này của Tô Mẫn còn kèm theo một cái sân thượng lớn khoảng ba bốn mươi mét vuông, đầu tiên Tô Thiển chỉ huy