"Anh, Tiểu Lăng không có việc gì, chính là có chút không thoải mái." Giản Dật Thần cùng Giản Dật Hành giải thích.
"Cậu ta không cho anh gặp." Giản Dật Hành tuy rằng đối với Giản Nhất Lăng không có tình cảm đặc thù gì, nhưng nói như thế nào đều là người của Giản gia bọn họ, anh có nghĩa vụ che chở cô ấy.
"Đó là bởi vì Tiểu Lăng sẽ ngại ngùng." Giản Dật Thần xấu hổ.
"Vì cái gì ngại ngùng."
"Anh, Tiểu Lăng là nữ hài tử."
Giản Dật Thần đã tận khả năng mà dùng phương thức uyển chuyển giải thích cho anh trai anh vấn đề này.
"Cho nên?" Giản Dật Hành xụ mặt, biểu tình nghiêm túc.
"Anh, nữ nhân mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày không thoải mái như vậy!" Giản Dật Thần đã đem lời này nói được trắng ra mà không thể lại trắng ra.
Thỏ con không có chuyện gì, chính là đại di mụ tới, sau đó bị Địch Quân Thịnh cấp nhét trở lại ổ thỏ con.
Anh cho rằng anh cùng anh trai nói thân thể Tiểu Lăng không thoải mái, anh ấy là có thể lý giải.
Quả nhiên anh vẫn là đánh giá cao anh trai của anh về phương diện tri thức đối với nữ nhân.
Giản Dật Hành rốt cuộc hiểu được ý tứ trong lời nói của em trai mình.
Lạnh lùng khuôn mặt sắc lạnh bị một mạt rặng mây đỏ thay thế lên.
Giản Dật Hành quay đầu đi rồi, Địch Quân Thịnh trở về phòng Giản Nhất Lăng.
Trên giường lớn 1 mét 8, chỉ phồng lên một cái bao nho nhỏ.
Địch Quân Thịnh vừa vào cửa, vừa mới còn lộ ra một cái đầu Giản Nhất Lăng đem đầu cũng lùi về trong ổ chăn.
Địch Quân Thịnh sủng nịnh mà cười.
Tiểu gia hỏa đối với loại chuyện này vẫn là sẽ ngượng ngùng.
"Anh hai em nói phải nấu trà gừng đường đỏ cho em, anh vừa mới thử, hẳn là sẽ không đem phòng bếp nổ tung."
Địch Quân Thịnh lần đầu tiên xuống bếp, cống hiến cho ly trà gừng đường đỏ.
"Anh hai?"
Bên trong truyền ra tới giọng nói rầu rĩ nghi vấn của Giản Nhất Lăng.
"Vì làm anh ấy có đủ thời gian giảm xóc, anh thêm anh ấy thành bạn tốt." Địch Quân Thịnh giải thích một chút, "Vừa mới rồi anh hỏi anh ấy vấn đề này, anh có thể cảm giác được anh ấy đối với anh là nghiến