Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Edit: phuongchuchoe
Trong tiểu thuyết Thẩm Vi Vi vinh dự trở thành Nữ thần không tì vết.
Kỷ Khanh Khanh còn nhớ rõ tiểu thuyết miêu tả Thẩm Vi Vi , nói cô xuất thuỷ phù dung, là người thanh thuần xinh đẹp trong showbiz, đẹp phong cảnh, không ít đạo diễn diễn viên từng hợp tác với cô tiết lộ, Thẩm Vi Vi là nữ minh tinh mà mình tiếp xúc thoải mái nhất, không có ai sạch sẽ hơn so với cô.
Thẩm Vi Vi sau này trong showbiz bộc lộ tài năng, đều là hình tượng nhân vật thanh thuần, chỉ duy nhất trong một lần trao giải, Thẩm Vi Vi thay đổi hình tượng, mặc váy đỏ lộ tấm lưng trần gợi cảm, bên trên lễ trao giải, hấp dẫn không ít ống kính, đồng thời trong lễ trao giải đó, đã đưa cô lên hot search, độ hot tăng thêm một bậc.
Từ lần trao giải đó về sau, mọi người lúc này mới phát hiện, Thẩm Vi Vi thật sự toàn năng, thuần khiết lương thiện cùng lửa nóng yêu diễm, hai loại hình tương phản cô có thể làm chủ hoàn toàn, trực tiếp vả mặt những ai từng nói cô chỉ có thể diễn vai Tiểu bạch hoa.
Cũng bởi chính là vậy, Thẩm Vi Vi bật hết hoả lực, showbiz đón chào không ngừng, cũng không lâu lắm, liền trở thành nữ minh tinh chạm tay vào là bỏng.
Kỷ Khanh Khanh tìm kiếm Thẩm Vi Vi trong Weibo, tấm hình nghe nói là do người qua đường chụp lén, Thẩm Vi Vi mặc váy dài hở ngực trắng, trang điểm tinh xảo, dù cho đem tấm ảnh phóng đại, vẫn như cũ không tìm thấy chút tì vết, hiển nhiên là tham gia shoot chụp ảnh nào đó.
"Tôi với cô ta, anh thấy ai đẹp hơn?"
Kỷ Khanh Khanh giơ hình Thẩm Vi Vi , đem tấm ảnh và gương mặt mình cạnh nhau, để Lục Lệ Hành so sánh.
Lục Lệ Hành dời ánh mắt từ điện thoại di động của mình đến điện thoại của cô, trên điện thoại là người con gái xác thực rất xinh đẹp, nhìn thoáng quá rất dễ chịu, dễ như trở bàn tay có thể khiến đàn ông có cảm giác bảo hộ.
Nhưng Kỷ Khanh Khanh mang cõi lòng mong chờ nhìn anh, đáy mắt chỉ có một mình anh, chờ câu trả lời, chỉ nhận mỗi câu trả lời của anh, giống như câu trả lời của anh cực kỳ quan trọng.
Lục Lệ Hành trong lòng không khỏi mềm mại, thốt ra:"Cô."
"Hì hì tôi đã nói rồi!" Đám fan hâm mộ kia trợn mắt nói mò, Thẩm Vi Vi tiểu bạch hoa nhạt nhẽo kia, sao so được gương mặt xinh đẹp của Kỷ Khanh Khanh.
Luận về ánh mắt, ai cũng không sánh bằng Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh thoát Weibo, tâm tình vui vẻ, lười cùng đám fan hâm mộ không có mắt so đo.
Cô thay Lục Lệ Hành dém dém lại góc chăn,"Anh nghỉ ngơi tốt nhé, tôi đi xem lão tiên sinh, nếu có chuyện gì thì gọi tôi."
"Chờ một chút." Lục Lệ Hành gọi cô lại, "Cô còn nhớ rõ hôm qua nói với tôi cái gì không?"
Kỷ Khanh Khanh khó hiểu hỏi, "Từng nói gì?"
"Mỗi ngày hai mươi bốn tiếng Ông xã."
Khen Kỷ Khanh Khanh năm phút đồng hồ cùng với Kỷ Khanh Khanh gọi mình hai mươi bốn tiếng Ông xã kia, Lục Lệ Hành châm chước liên tục, vẫn lựa chọn vế sau.
Lục Lệ Hành làm việc nào cũng chững chạc đàng hoàng, để người khác quả thực không nhận ra anh đang đùa.
Nhớ tới tối hôm qua hai mươi bốn tiếng Ông xã kia, Kỷ Khanh Khanh sắc mặt từ trắng thành đỏ, tiếp theo thẹn quá hoá giận, "Hôm qua đùa tôi còn chưa đủ, hôm nay còn muốn chọc tôi?"
"Tôi đùa giỡn cô khi nào? Sao tôi lại muốn đùa giỡn với cô?"
"Tôi làm sao biết anh đùa giỡn gì với tôi? Thế nhưng bây giờ anh không phải đùa giỡn thì là cái gì?" Kỷ Khanh Khanh thật sự không rõ, Lục Lệ Hành tính tình ác liệt này, đam mê gì không đam mê, lại có đam mê thích nghe người khác gọi là Ông xã, một lần còn chưa đủ còn phải đến hai mươi bốn lần?
Kỷ Khanh Khanh thật sự chịu đủ anh, "Vốn là vậy, anh bệnh nặng là một chuyện, nhưng không cho tôi thấy mấu chốt vì sao tôi phải làm theo anh, tôi tuyệt đối không giống hôm qua bị anh đùa bỡn! Tôi cũng tuyệt đối không giống ngày hôm qua gọi anh một tiếng Ông..."
Thời khắc mấu chốt Kỷ Khanh Khanh kịp thời phanh lại, đem hai chữ Ông xã nuốt xuống.
"Ông cái gì?"
"Tôi sẽ không mắc lừa đâu, không nói là không nói." Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, "Anh nên chết tâm đi, đừng phí sức, nghỉ ngơi thật tốt."
Nghĩ đến những thứ gì đâu không biết? Người sắp chết đến nơi còn ở đây Ông xã Bà xã, đúng là chán ngán.
Kỷ Khanh Khanh rùng mình một cái, đang chuẩn bị ra khỏi phòng, lại bị Lục Lệ Hành nắm chặt tay.
Cô bất đắc dĩ nhìn qua Lục Lệ Hành, "Lục tiên sinh, lại có chuyện gì?"
~~"Cảnh báo tử vong, còn năm phút cuối cùng."
Lục Lệ Hành hít sâu, để cho mình tỉnh táo lại, "Cô có nghe qua câu thơ này không."
"Thơ gì?"
"Thủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phiến (phán) hề!"
*Nguồn dịch thơ Hán Việt : thivien.net
"Đây không phải thơ trong Kinh Thi sao? Sao vậy?"
"Cô biết nó có ý nghĩa gì không?"
"Biết chứ." Kỷ Khanh Khanh không biết Lục Lệ Hành lấy nguồn cảm hứng từ đâu mà muốn cùng mình thảo luận thơ cổ, "Đây là Vệ Phong ca ngợi vẻ đẹp của phu nhân Trang Công, nói phu nhân nàng Tay nàng mềm mại trắng nõn, Da nàng trắng như ngưng chi(mỡ đông), Răng nàng vuông trắng đều như hạt bầu, Trán nàng vuông nhỏ nhắn như tần, Mày cong mảnh như râu ngài, Nét cười duyên dáng bên khoé môi nàng, Mắt nàng trắng đen rõ ràng lấp lánh..."
Lục Lệ Hành mở mắt đánh gãy lời cô, "Câu thơ này tôi cảm thấy thích hợp rất giống miêu tả con người cô."
Kỷ Khanh Khanh hơi ngơ ngác, "Tôi?"
Kỷ Khanh Khanh trăm mối không có cách giải, Lục Lệ Hành sao tự dưng kỳ quái vậy,