Chương 11: Chúng ta... Ngủ một đêm?
Edit: phuongchuchoe
Lục Lệ Đình đến bệnh viện lúc chín giờ sáng, từ khi nhận điện thoại của Mạnh Tầm liền từ Lục gia hùng hùng hổ hổ chạy đến.
"Vi Vi đâu?" Hành lang bệnh viện, Lục Lệ Đình cuối cùng cũng gặp được Mạnh Tầm.
Mạnh Tầm giơ cằm lên, hướng về phía phòng bệnh gần nhất ra hiệu, "Ở trong đó."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Tầm nhìn người đàn ông tuấn lãng trước mặt, thấp giọng nói: "Ngày hôm nay giải trí Thiên Ngu đăng một tin lên Weibo, giải thích việc Vi Vi bị thương một tháng trước, cậu biết đó, lúc trước Vi Vi vì việc này toàn thân nhiều chỗ bị gãy xương, trên mặt cũng bị thương, khả năng sẽ ảnh hưởng đến hướng phát triển về sau trong showbiz, cho nên tâm tình của cô ấy không tốt."
"May mắn là đoạn thời gian này tôi tranh thủ lấy được mấy đại ngôn và vai diễn, Vi Vi vì chuẩn bị thật lâu mà mang bệnh, ngay lúc công ty làm sáng tỏ, đem đại ngôn của Vi Vi đều cho Kỷ Khanh Khanh, vừa rồi người đại diện của Kỷ Khanh Khanh liên hệ với tôi, nói bọn họ muốn truy cứu trách nhiệm của Vi Vi, đều tại tôi nhất thời không kịp che giấu, Vi Vi sau khi biết lại vô cùng kích động..."
Lục Lệ Đình sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, "Tôi đã biết."
Nói xong, hắn đẩy cửa vào.
Mạnh Tầm đứng ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa phòng bệnh thuỷ tinh xuyên thấu, nhìn thấy Thẩm Vi Vi nhào vào ngực Lục Lệ Đình, nhếch miệng ý vị thâm trường cười.
Trong phòng bệnh Lục Lệ Đình một tay ôm Thẩm Vi Vi vào lòng, nhìn băng gạc trên cổ tay cô, hắn đau lòng phát giận, "Tại sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?"
Thẩm Vi Vi chôn mặt trong ngực Lục Lệ Đình, nghẹn ngào lắc đầu.
Thẩm Vi Vi nằm trong bệnh viện một tháng càng lúc càng gầy, khuôn mặt nhỏ gọn tinh tế, sắc mặt tái nhợt, quần áo bệnh nhân trở nên rộng thùng thình, bị Lục Lệ Đình hỏi như vậy, trong hốc mắt rơi xuống giọt lệ, nhìn rất yếu đuối, càng câu lên ý muốn bảo hộ của đàn ông.
Lục Lệ Đình không tự giác giọng điệu mềm nhũn, không còn phát giận, chỉ còn đau lòng, đỡ nàng ngồi bên mép giường, "Đừng sợ, có chuyện gì nói với anh."
Thẩm Vi Vi lúc này mới đau khóc thành tiếng, che lấy má phải của mình, chỗ ấy có một vết cắt như thành sẹo.
Cô nhìn Lục Lệ Đình muốn nói lại thôi, đáy mắt rưng rưng, phảng phất có một bụng uỷ khuất muốn nói, cuối cùng lại tự nuốt nước mắt, quật cường nói, "Em không sao."
Lục Lệ Đình thở dài, Vi Vi cho tới bâu giờ trước mặt hắn đều như vậy, vô luận gặp được chuyện gì đều giấy trong lòng, một mình gánh chịu, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn, lại không muốn kể nỗi uỷ khuất cho hắn biết, tất cả sự tình đều do chính tay hắn tra xét.
"Vi Vi, anh là bạn trai của em, thời điểm em bị tổn thương, anh hy vọng em có uỷ khuất vô luận thế nào cũng phải noi với anh, anh sẽ bảo vệ em."
Thẩm Vi Vi lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Em không bị uỷ khuất."
"Em đến cùng muốn giấu anh bao lâu?"
"Em..."
"Người đại diện của em đã nói cho anh biết, vô luận em bị thương có phải bị Kỷ Khanh Khanh đẩy xuống hay không, nhưng tại vì cô ta tới gây phiền phức cho em nên em mới ngã xuống gò núi! Hiện tại cô ta còn muốn truy cứu trách nhiệm của em?"
Lúc trước hắn bị mù, lần đầu tiên gặp Kỷ Khanh Khanh, cứ ngỡ rằng cô ta tính tình nhỏ nhen, kì thực là tâm địa ác độc! Tâm tư đố kị rất nặng, là kẻ tính toán chi li!
"Là lỗi của em, tình huống lúc ấy rất hoảng loạn, em hiểu lầm cô ấy đẩy em tới gò núi, một tháng nay Kỷ Khanh Khanh gần như phải ở mấy ngày trong đồn cảnh sát, còn bị người khác mắng chửi... Cô ấy muốn truy cứu trách nhiệm cũng không đáng trách, em chỉ là..."
"Vi Vi..."
Thẩm Vi Vi kéo ra một nụ cười, đưa má phải có vết sẹo trên gương mặt càng rõ ràng, "Lệ Đình, anh đừng lo cho em, trải qua lần này em đã nghĩ thông, cũng lắm thì, chúng ta trở lại căn phòng kia thuê, chúng ta đều tự tìm một công việc, về sau tích cóp ít tiền, thời gian qua rồi sẽ sống tốt thôi."
Lục Lệ Đình trong lòng áy náy càng sâu.
Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể cho Vi Vi biệt thự, ngồi xe hơi sang trọng, hưởng giàu sang, thế nhưng Vi Vi theo hắn lâu như vậy, trừ đắng cay, cái gì cũng không chiếm được, hắn trơ mắt nhìn cô trong giới showbiz nỗ lực làm việc, chịu khi dễ uỷ khuất, nhìn cô một mình nuốt chua chát vào lòng cũng không chịu nói với hắn.
Hắn thở dài, ôm bờ vai gầy đơn bạc của Thẩm Vi Vi, trịnh trọng cam kết, "Vi Vi, em yên tâm, anh sẽ thay em giải quyết!"
Thẩm Vi Vi gấp gáp, "Đừng, sự việc trong giới showbiz anh không hiểu, đừng xen vào, chúng ta có thể giải quyết, cùng lắm thì... Em đến xin lỗi cô ấy, bồi thường tất cả tổn thấy cho cô ta."
Lục Lệ Đình lại trầm giọng nói, "Đủ rồi! Đừng nói nữa, anh là bạn trai của em, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em bị người khác khi dễ, em yên tâm, anh tâm lý nắm chắc, sẽ không làm loạn đâu."
Hắn đau lòng nhìn Thẩm Vi Vi quấn băng gạc, "Về sau đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy biết không?"
Thẩm Vi Vi trong mắt rưng rưng, nhẹ gật đầu.
Lục Lệ Đình không yên lòng với cô, ở bệnh viện chăm sóc đến xế chiều, trên điện thoại mười mấy cuộc gọi cũng không nhận, thật sự không thể đợi tiếp nữa, rồi mới từ bệnh viện bước ra.
Lục Lệ Đình chân trước vừa đi, chân sau Mạnh Tầm đã bước vào phòng bệnh Thẩm Vi Vi, nhìn xem người con gái ngồi đầu giường cầm khăn tay lau nước mắt ở khoé mi, cười nói, "Thế nào?"
Thẩm Vi Vi miễn cưỡng dựa vào sau một chút, lông mày và lông mi nhướng lên, cùng với người đáng thương trong ngực Lục Lệ Đình vừa rồi như hai người khác biệt, nhìn thủ đoạn dán băng gạc của mình, nhếch miệng cười nụ cười mê người, "Đàn ông, vật nắm trong lòng bàn tay."
***
Đến lúc Lục Lệ Đình ra khỏi bệnh viện, lúc này đã hơn bảy giờ, trên điện thoại là mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Cả biệt thự đèn đuốc sáng rực, vừa đi vào phòng khách, đã chạm mặt dì Bùi, "Thiếu gia của tôi ơi, gọi cho cậu rất nhiều cuộc gọi, sao bây giờ cậu mới trở về!"
"Dì Bùi, sao vậy?"
Thật ra cũng không có chuyện lớn, chính là buổi sáng bà nghĩ thầm Lục Lệ Hành không qua khỏi, liên tiếp kêu người khác gọi cho Lục Lệ Đình.
"Lão tiên sinh sinh bệnh, hiện tại đang trong phòng nghỉ ngơi, cậu có thời gian lên thăm lão tiên sinh một lát."
Lục Lệ Đình gật nhẹ đầu.
Kỷ Khanh Khanh vui mừng hớn hở từ trên lầu bước xuống, Lục Lệ Đình thấy cô khoé miệng muốn kéo tới tận mang tai, bước chân khoan khoái, tâm tình rõ ràng là không tệ.
"Phu nhân... Cô sao vậy?"
"Hả? Tôi tôi ... tôi không sao, tôi có chuyện gì chứ?"
"Có phải điều hoà không khí mở hơi quá cao không? Cô bị dị ứng sao? Làm sao mặt mũi cô... lại hồng như vậy?"
"Nhiệt độ, đúng là có có... Có hơi cao, chẳng qua không có việc gì, một lát là ổn thôi."
"Vậy cô ăn cơm trước đi, để tôi bưng đồ ăn đến phòng lão tiên sinh và thiếu gia, cô hôm nay cực khổ rồi, nghỉ ngơi tốt nhé."
"Cảm ơn dì Bùi."
Lục Lệ Đình nhắm hai mắt lại, đi theo Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống bàn ăn, khớp xương đặt trên bàn, gõ gõ phát ra âm thanh gây sự chú ý của người khác.
Kỷ Khanh Khanh tựa như lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Lục Lệ Đình, thu lại nụ cười ngây ngô trên gương mặt, "A! Nhị thiếu gia của chúng ta đã trở về rồi sao?"
Lục Lệ Đình vì Thẩm Vi Vi trong lòng trở về cố kìm nén lửa giận, gặp bộ dạng quái gở của Kỷ Khanh Khanh càng phải nén giận, "Kỷ Khanh Khanh, đừng giả vờ giả vịt, mới vào cửa chưa được hai ngày đã giọng khách át giọng chủ coi toàn bộ Lục gia là của cô rồi hả? Đừng tưởng là tôi không biết chủ ý của cô! Showbiz không dễ lăn lộn, cho nên lại có ý nghĩ tìm kim chủ!"
"Đúng! Cô tìm được một kim chủ không tệ, có thể giúp cô giải quyết được nhiều chuyện như vậy, video kia liền có thể cho người tra ra, bây giờ trong lòng cô rất đắc ý nhỉ? Tâm tư nhỏ nhen của cô sao giấu được người khác."
Kỷ Khanh Khanh hơi cúi đầu chậm rãi gắp thức ăn, thực sự đau đầu nghĩ đáp trả lại Lục Lệ Đình, "Cả cậu cũng xem video rồi, hẳn biết đó không phải là lỗi của tôi."
"Đúng