Chương 44(1): May mắn cô có người chồng thông minh nhất thế giới này!
Edit: phuongchuchoe
Toàn bộ phim trường lặng ngắt.
Khi Thẩm Vi Vi ép Kỷ Khanh Khanh phải nuốt cháo, camera cách hai người hai mét đã quay lại toàn bộ cử chỉ của họ.
Hai người cameraman nhìn rất rõ, họ đã quay phim ở phim trường nhiều năm cũng nhìn ra được mâu thuẫn của các minh tinh, chuyện khuất tất đến đâu cũng đều đã được tận mắt chứng kiến, có thể xem như họ có kinh nghiệm khá phong phú với những xung đột bất chợt như thế này.
Việc Thẩm Vi Vi đập vỡ chén rõ ràng đã được ghi lại trong máy quay, khi Kỷ Khanh Khanh vùng vẫy tay của cô chưa từng chạm vào chén cháo trên tay Thẩm Vi Vi , rõ ràng chính là do Thẩm Vi Vi tự mình cầm chén cháo ném đi.
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố ngồi một bên nghỉ ngơi cũng chú ý đến tiếng động phía bên này, nhưng dù sao họ cũng ở trong showbiz được một thời gian, đạo lý đối nhân xử lý thế nào cũng hiểu, bạn lừa tôi, tôi gạt bạn đều đã trải qua. Chút chuyện diễn kịch ấy chỉ nhỏ như hạt cát.
"Anh thấy thế nào?"
Tưởng Tố cười nói: "Chỉ là chuyện của hai cô gái nhỏ, cô cũng đừng nhúng tay vào, không khéo sẽ bị đạo diễn Chu mắng lây đấy, nên ở đây trao đổi kịch bản với tôi còn hơn."
Thích Tĩnh Vân trợn mắt liếc nhìn anh, "Ít nhiều gì thì tôi cũng được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đấy?" Cô nói xong, rồi đàng hoàng ngồi trao đổi lời thoại.
"Lại làm sao thế?" Đạo diễn Chu thở hồng hộc đi đến trước mặt hai người họ, chỉ vào từng mảnh vỡ trên mặt đất: "Cái chén này chọc giận các cô chỗ nào hả, làm sao lại ném nó vỡ tan tành đến như thế?"
Thẩm Vi Vi cúi gầm đầu giữ im lặng, trong lòng ả âm thầm tức giận bản thân mình không giữ bình tĩnh, lại còn làm cho Kỷ Khanh Khanh có cơ hội đùa ả một vố.
Nhưng dù cho tất cả những người khác đang suy nghĩ thế nào ả cũng không quan tâm, kể cả đạo diễn Chu suy nghĩ thế nào ả cũng không thèm quan tâm, nhưng ả quan tâm nhất chính là Lục Lệ Đình.
Ánh mắt Thẩm Vi Vi nhìn Lục Lệ Đình ngồi xa xa bên ngoài.
Chỉ cần Lục Lệ Đình tận mắt nhìn thấy, và tin tưởng ả bị Kỷ Khanh Khanh hãm hại, tin tưởng ả bị tất cả những người trong đoàn phim này ăn hiếp, vậy là đủ rồi.
"Xin lỗi đạo diễn, thật xin lỗi, vừa rồi tôi lỡ tay."
"Lỡ tay?" Đạo diễn Chu chỉ vào Kỷ Khanh Khanh, "Khi nãy tôi e tay của hai người vướng phải nhau đụng vào chén cháo, nhưng tôi đã cố nhìn kỹ, rõ ràng tay của Kỷ Khanh Khanh còn chưa chạm vào cô, tại sao cô còn ném cả chén cháo đi thế? Rốt cuộc là thế nào? Là do cái chén nó quá nặng hay là do cô bị bỏng tay đây?"
"Không phải, đạo diễn Chu, vừa rồi tôi..."
"Sao lại bưng chén cháo cũng không ổn thế?" Cho dù có tốt tính cũng bị chọc tức điên, huống hồ tính tình đạo diễn Chu vốn dĩ đã rất nóng nảy, "Thẩm Vi Vi, đây là cảnh quay cuối cùng của cô, cô không thể cứ quay mòng mòng với những sai sót như thế được chứ?"
"Không phải đâu đạo diễn, tôi..."
Một giọng nói sau lưng đạo diễn Chu bất chợt vang lên, mang đầy vẻ nặng nề áp bức và phẫn nộ, "Nếu không phải do Kỷ Khanh Khanh, làm sao Vi Vi lại mắc phải nhiều sai lầm như thế?"
Kỷ Khanh Khanh nhướn mi, nhìn Lục Lệ Đình nhíu mày hung ác sau lưng đạo diễn Chu.
"Cậu nói cái gì?" Đạo diễn Chu hỏi.
Kỷ Khanh Khanh khẽ cười, "Đạo diễn Chu, hắn ta nói Thẩm Vi Vi vì tôi nên mới phạm sai lầm, tôi nói vậy có đúng không?"
Lục Lệ Đình