Chương 45(1): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Kỷ Khanh Khanh dùng ánh mắt 'này người anh em, bạn đang nói cái quái gì vậy' mà nhìn Lục Lệ Hành.
Quay phim bận rộn, mỗi ngày còn phải Facetime 5 tiếng liền, anh muốn cô thất nghiệp luôn đấy ư?
Nhưng mà cô cảm thấy công việc của Lục Lệ Hành cũng không phải nhàn rỗi, đào đâu ra thời gian để chat video với cô, mỗi ngày anh trích ra được 5 phút là may rồi.
"Không được đâu, còn làm trễ nãi công việc của anh, với lại.." Cô nghi hoặc nhìn Lục Lệ Hành, "Quan hệ giữa hai chúng ta rất tốt à? Tại sao mỗi ngày còn phải Facetime với nhau tận 5 tiếng liền?"
"Không phải cô đã từng nói chúng ta là vợ chồng à? Mỗi ngày Facetime với nhau, còn cần lý do?"
"Nhưng mà một lúc là được rồi, đâu cần phải quay tận năm tiếng? Tôi lấy đâu ra thời gian?"
Lục Lệ Hành nghiêng mắt nhìn Ôn Nhu giả vờ như mình là bức tượng đang cầm ly nước đứng đó: "Không phải cô còn có trợ lý sao?"
Ôn Nhu chống đỡ ánh mắt của Lục Lệ Hành, bấp chấp gian khổ mà đặt ly nước bên cạnh anh, "Ngài Lục, mời ngài uống nước ạ."
"Nếu như bình thường cô không có thời gian, vậy kêu Ôn Nhu dùng điện thoại quay lại là được."
Khi quay phim để cho Ôn Nhu lấy điện thoại quay video?
Hình ảnh này chỉ tưởng tượng thôi là đã thấy kỳ quái, Lục Lệ Hành rõ ràng sống rất phóng khoáng, hoàn toàn không sợ những người ở đoàn phim dị nghị sao?
Kỷ Khanh Khanh nhíu mày, "Thật lạ."
"Gì mà lạ? Không làm phiền công việc của cô, cũng không làm phiền cuộc sống của cô, tôi chỉ muốn biết cô làm việc thế nào ở đoàn phim mà thôi."
Nói vậy là đang quan tâm mình ư? Kỷ Khanh Khanh hoài nghi nhìn anh.
Nhiều ngày trôi qua cứ ngỡ mình đã hiểu rõ Lục Lệ Hành, ngẫm lại những hành động mọi ngày của anh rõ ràng anh không giống như người biết quan tâm cho người khác.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Lục Lệ Hành nói như vậy cũng bình thường, dù gì thì anh cũng là người có tính chiếm hữu mạnh mà.
Cô đi làm ở Studio anh cũng chạy lại đó thôi?
Lục Lệ Hành để cô tuỳ ý quan sát mình, anh rất bình tĩnh và tự nhiên, trong lòng còn cảm thán bản thân mình nói dối ngày càng thuận miệng, không hề có cảm giác căng thẳng chút nào.
"Hôm nay tôi mang Tư Tư về, hay là cô tự mang nó về?"
Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ, mình còn phải quay phim không có thời gian chăm sóc Tư Tư, lại càng đừng nói đến việc dắt nó đi dạo.
"Anh mang nó về nhà trước đi, để cho nó sớm quen với hoàn cảnh trong nhà."
"Được, mọi việc cứ định như vậy đi." Lục Lệ Hành thành công lấy Tư Tư ra dời sự chú ý của Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh đang muốn nói với anh thêm vài lời, nhưng nhìn không xa lại thấy Thẩm Vi Vi và Lục Lệ Đình kề vai sát cánh bên nhau mà đi tới, cô lập tức ngậm miệng lại, mở kịch bản ra, vờ như tập trung đọc kịch bản.
Chắc chắn phần lớn là không có chuyện gì tốt.
"Anh hai, để em giới thiệu với anh, đây là Thẩm Vi Vi bạn gái của em." Lục Lệ Đình nói xong, rồi nhìn Thẩm Vi Vi, "Vi Vi, đây là anh trai của anh."
Hiển nhiên Thẩm Vi Vi vừa khóc, mắt cô ta đỏ hoe đục ngầu, dáng vẻ ốm yếu gầy gò như con thỏ non nớt, nhìn có vẻ rất đáng thương, dễ dàng làm dấy lên ý muốn bảo vệ của đàn ông, còn nhịn không được mà muốn quan tâm cô ả.
"Xin chào anh Lục, em là Thẩm Vi Vi..."
Không đợi Thẩm Vi Vi nói thêm, Lục Lệ Hành rất không phong độ mà cắt ngang lời ả, "Tiểu