Chương 45(2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Sau khi Thẩm Vi Vi đi khỏi, Lục Lệ Hành mới ngước mắt lên nhìn hắn, "Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ như cậu muốn cưới cô ta?"
"Vâng, em muốn kết hôn với cô ấy!" Giọng Lục Lệ Đình cương quyết, "Cô ấy đã ở bên em bốn năm, cũng biết em không có tiền, dù cô ấy dấn thân vào showbiz nên cũng từng tiếp xúc với biết bao thằng đàn ông có tiền có thế hơn em, nhưng vẫn thuỷ chung với em, không bỏ rơi em. Cô ấy đã vất vả nhiều năm, nên em muốn cho cô ấy một danh phận, vợ của Lục Lệ Đình này!"
"Thật ra, cậu muốn cưới ai là chuyện riêng của cậu, cậu có quyết định thế nào cũng không liên quan đến anh, nhưng nếu cậu muốn cưới cô ta, muốn cô ta bước vào cửa của nhà họ Lục này, phải để chính ông nội chấp thuận. Nếu như ông nội không đồng ý, thì cho dù Thẩm Vi Vi mang thai con của cậu thì cô ta cũng không bước được nửa bước vào cửa nhà này, cậu có hiểu không?"
"Chuyện này em sẽ nói với ông." Hắn ta nói xong lại cười lạnh, "Ông nội còn để cho Kỷ Khanh Khanh vào nhà, chẳng lẽ lại không cho Vi Vi vào?"
Lục Lệ Hành nhíu mày, anh cao giọng, vẻ mặt rõ ràng rất không vui, "Cậu nói cái gì đó?"
Lục Lệ Đình quyết định muốn cưới Thẩm Vi Vi nên cũng không dám tranh cãi với Lục Lệ Hành, nên hắn đành ngậm miệng.
Lục Lệ Hành lạnh lùng nhìn hắn ta.
"Cậu hiểu lầm Khanh Khanh thế nào hôm nay nói cho rõ ràng với anh đi."
"Em không có hiểu lầm nào với ả ta."
"Anh nhớ cậu đã từng nói rằng lúc trước cậu và cô ấy đang yêu nhau nhưng bởi vì cậu nghèo nên bị cô ấy đá, chạy theo công tử nhà giàu." Lục Lệ Hành híp mắt nhìn hắn, "Cậu cảm thấy rằng ai cũng sẽ như Thẩm Vi Vi, cam chịu cực khổ mà bên cạnh cậu sao?"
"Em không hề nghĩ như thế."
"Vậy Kỷ Khanh Khanh bỏ cậu có gì đáng lên án không?"
"Em..."
"Anh nhớ cậu đã từng nói, Kỷ Khanh Khanh là một người bị tiền tài che mắt, hám danh hám lợi."
Lục Lệ Đình bị anh nói trắng ra, hắn quyết định không giấu diếm nữa: "Vâng! Không sai, cô ta chính là một con người như thế, khi ấy em không có tiền cô ta đã chịu không nổi sự cô quạnh nghèo túng, lạnh lùng bỏ em chạy theo tên công tử gia thế đó, sau này còn vì tiền mà lấy anh, thậm chí chính miệng cô ta thừa nhận, cô ta vì tiền mới chịu gả cho anh!"
"Đương nhiên là cô ấy vì tiền mới chịu gả cho tôi, vậy cậu có biết khi Thẩm Vi Vi bị thương đã tố cáo cô ấy, ép buộc cô ấy bồi thường 20 triệu không? Cậu biết rằng kể cả cô ấy có bán toàn bộ tài sản cũng không được 20 triệu không?"
"Đó là cô ta đáng đời!"
"Cho nên ông nội từng nói chỉ cần cô ấy bằng lòng gả cho anh, đám cưới với anh, sẽ giúp cô ấy giải quyết vấn đề 20 triệu kia. Lục Lệ Đình, cậu sẽ không ngây thơ mà cho rằng sau khi anh chết, sẽ giao toàn bộ gia sản cho Kỷ Khanh Khanh chứ?"
Lục Lệ Hành thâm trầm nhìn hắn, "Chẳng lẽ trong thâm tâm Kỷ Khanh Khanh không có tính toán sao? Thật sự cô ấy lợi dụng anh trai của cậu để chiếm đoạt tài sản? Chẳng qua cô ấy đã đến bước đường cùng, bị ông nội lợi dụng làm đám cưới với tôi, cô ấy cũng chỉ là một con cờ mà thôi."
"Chính ông nội cũng đã nói rõ, bởi vì chuyện đó mà áy náy với Kỷ Khanh Khanh, ông từng nói với anh không dưới một lần rằng, chỉ cần anh không muốn bên cạnh Khanh Khanh, cũng đối xử với cô ấy không tốt, ông sẽ để cho Khanh Khanh rời khỏi anh, đợi tương lai sau này cô ấy kiếm được người bạn trai