Bảo Nguyệt Lâu tên Lâu, thực ra chỉ là một gian hàng không bắt mắt, bên trong chủ yếu là mua bán một ít pháp khí cấp thấp, tu sĩ cao cấp bình thường không vào những chỗ như thế, người tới nơi này mua đồ, đều chủ yếu là số tán tu cấp thấp.
Lâm Nguyệt không mặc trang phục đệ tử Côn Lôn, hơn nữa bề ngoài chẳng thu hút tý nào, lúc tiến vào cũng không gây cho người nào để ý cả, chỉ có mấy khách quên đang đứng chọn trong quầy, thấy Lâm Nguyệt tiến vào cũng chỉ nhìn một cái rồi không để ý nữa.
Lâm Nguyệt cũng không thèm để ý, lập tức đi tới quầy bên cạnh nhìn kỹ chút. Mặc dù nàng biết bổ linh giới kia ở trong Bảo Nguyệt Lâu, nhưng bởi vì bên trong đơn sơ, nàng cũng nhìn không thấy rõ lắm vị trí bảo vật, muốn thuận lợi lấy được bổ linh giới, đành phải nghiêm túc tìm kiếm một trận mới được.
Dù Bảo Nguyệt Lâu chỉ là một gian hàng nhỏ bình thường, hàng hóa cũng đơn giản, tất cả đều được chủ quán bày hết trên quầy, vừa nhìn là rõ ngay, như vậy với Lâm Nguyệt mà nói, cũng giảm đi không ít phiền toái.
Nàng cố ý dừng lại nhìn một số pháp khí tạp chủng khác chút, sau đó lại đi về phía bày đồ pháp khí trang sức đeo tay trước quầy, nhìn nghiêm túc.
Nàng hành động như vậy cũng không gây cho những người khác trong cửa hàng để ý, dù sao nàng cũng là một nữ tu, nữ tu thích đồ trang sức đeo tay là chuyện bình thường.
|Trong quầy vòng đeo tay được phân loại theo thứ tự, dây chuyền, vòng tay, trâm gài tóc gì gì đó, thoạt nhìn hình thức tinh xảo, nhưng nhìn bề ngoài có vẻ tốt vậy thôi, những vật này chẳng qua cũng chỉ là những pháp khí cấp thấp bình thường.
Bên trong pháp khí nhẫn cũng không thiếu, cái nào cũng được chế tác tỉ mỉ, thoạt trông rất đẹp, nhưng Lâm Nguyệt lại nhíu máy, chẳng chút lay động.
Nàng còn nhớ rõ miêu tả trong truyện, bổ linh giới là một thứ màu đen, chế tác khá cẩu thả, bên ngoài là một chiếc nhẫn cực tầm thường, nhưng hiện trong quầy nàng lại không tìm thấy.
“Chủ quán, nhẫn pháp khí trong tiệm các ngài chỉ có những thứ này thôi sao?” Lâm Nguyệt trầm tư