RA khỏi vương phủ, Diêm SÁt mang thẳng Nguyệt Thư lên xe ngựa. Trong xe ngựa được bài trí hết sức thoải mái, không gian đủ rộng, nhưng Nguyệt Thư lại rất nóng ruột, có lẽ nguyên nhân là Diêm Sát, nàng cảm thấy có một cảm giác áp bách.
Diêm Sát lười biếng dựa vào nệm trên giường, thấy toàn thân Nguyệt Thư cứng ngắc, mặt mũi đầy căng thẳng, khóe môi khẽ cong lên, đột nhiên giật mạnh tay một cái lôi Nguyệt Thư, Nguyệt Thư cúi đầu kêu khẽ một tiếng, thân thể bất giác không kìm được ngã nhào lên giường, đụng thẳng vào trong ngực hắn.
Một mùi hương thanh nhã nhàn nhạt thoảng vào chóp mũi, Nguyệt Thư lấy hai tay đẩy lồng ngực Diêm SÁt, toàn thân cứng ngắc sửng sốt, quên mất động đậy.
Diêm Sát thấy bộ dạng ngây ngốc của nàng, tâm tình lập tức thây sung sướng vô cùng, không kìm được bật cười.
Nguyệt Thư hồi phục tinh thần, mặt bất giác đỏ lên, giãy giụa cố nghĩ cách đứng dậy, lại thấy eo thon căng thẳng, bị hắn ấn vào trong ngực, giọng hơi khàn vang lên trên đỉnh đầu, “Đừng động, cứ vậy để ta ôm một lúc đi…”
Nguyệt thư sợ hết hồn, lại không dám giãy giụa, chỉ là trong lòng càng thêm bất an. Diêm SÁt thấy nàng không nói lời nào, liền nói tiếp, “Ngươi yên tâm, bản vương sẽ không làm vậy với ngươi đâu”
Nguyệt thư yên tĩnh một lúc, thấy hắn chỉ lặng ôm lấy nàng, cũng không có bất kỳ động tác nào, trong lòng thoáng thả lỏng, thân thể không còn cứng ngắc nữa, để mặc mình tựa vào trong ngực hắn.
“Bản vương nghe Nhã Nhi nói, ngươi là người Yến Thành?
Yến Thành ư? Nguyệt thư vô thức thấy không đúng, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ ở chỗ có chút cảm giác quen thuộc, liền khẽ ừ một tiếng.
“Yến thành cách kinh thành ngàn dặm, sao ngươi tới được kinh thành thế?”
Nàng sao tới được kinh thành ý à? Hình như nàng đã quên mất rồi, hình như nàng ngủ một giấc, sau đó thì ở chỗ này rồi…
Diêm Sát thấy Nguyệt Thư suy nghĩ xuất thần, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng không muốn nói, bảo, “Được rồi, chuyện đã qua bản vương cũng không nhắc lại nữa, hiện tại ngươi là người của bản vương, ngươi chỉ cần hầu hạ bản vương cho tốt là được”
“Ngươi không phải người kinh thành, cần phải nhìn thật kỹ kinh thành đó, ở đây náo nhiệt hơn Yến Thành nhiều” Diêm SÁt vừa nói vừa ôm chặt Nguyệt Thư, vừa đưa một tay vén rèm xe ngựa lên.
Nguyệt Thư xoay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy đường phố phồn thịnh ồn áo náo nhiệt, nàng nhìn một lúc, thì không nhìn nữa, không rõ vì sao, nàng cảm giác, cảm thấy cảnh vật trước mặt thấy như giả tạo vậy, thật chẳng giống chân thật tý nào, nhưng nàng không nói có chỗ nào không đúng.
Đậy rèm xuống, không khí trong xe yên tĩnh vô cùng, Diêm SÁt cũng không nói gì nữa, chỉ lặng ôm lấy nàng, Nguyệt Thư có cảm giác hơi chán ghét, bất an lại nổi lên trong lòng.
Cứ vậy qua nửa canh giờ, sau khi lượn một vòng trong kinh thành, Nguyệt Thư lại nghe thấy tiếng Diêm SÁt sai phu xe cho chạy về Vương phủ, lúc này nàng mới coi như thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bất an trong lòng, mãi vẫn không cách nào tan đi.
Trở lại Vương phủ, xe ngựa vẫn chưa dừng hẳn, Nguyệt Thư đã vội dậy cực nhanh, sau đó vén rèm xe lên định nhảy xuống.
Nhưng còn chưa đợi nàng làm thế, Diêm SÁt đã hành động tiêu sái nhảy xuống xe, hơn nữa còn xoay người đưa một tay vòng ôm lấy nàng, ôm thẳng nàng xuống.
Lúc này khác hẳn ngồi trên xe, Nguyệt Thư bị ôm chặt lấy, cả hai áp sát vào nhau, thậm chí nàng còn có thể cảm giác rất rõ, đối phương ôm nàng trong nháy mắt kia, môi hắn áp nhẹ qua mặt nàng.
Trong nháy mắt tim Nguyệt Thư đập lộn xộn mất tự nhiên, nhưng vẫn còn chưa đợi nàng kịp hồi phục, đã nghe thấy một giọng kiều mỵ tức giận vang lên, “Vương gia, ngài đây đang làm gì thế? Tại sao ngài lại có thể…”
Nguyệt Thư nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc trông thấy Chu Nhã đứng ở cổng Vương phủ, giờ phút này mặt mũi ngập tràn đố kỵ khó chịu nhìn thẳng vào nàng.
“Ngươi sao lại ra?” Diêm Sát thả Nguyệt Thư ra, đi tới cạnh Chu Nhã, vẻ