Bên kia, Nguyệt Thư cũng không biết mình đã bị người ta tính kế, từ lúc trở lại vương phủ, nàng lại khôi phục cuộc sống yên tĩnh, ngày nào cũng ngoài hầu hạ Diêm Sát mài mực xem sách ra, thì chỉ quét tước chút sân nhỏ và thư phòng.
Thời gian trôi qua, chỉ trong chớp mắt đã hơn mười ngày, trong khoảng thời gian này Diêm Sát đến thư phòng đột nhiên ít đi nhiều, dường như lúc nào cũng bận rộn bề bộn.
Đối với chút chuyện này, Nguyệt Thư cũng không khó chịu chút nào, Diêm Sát không ở đây, nàng ngược lại thấy thở phào nhẹ nhõm, ngày nào cũng làm xong phần việc rồi trở lại thư phòng đọc sách sau tấm bình phong.
Ngày hôm đó, nàng vẫn như thường lệ, quét sân, đột nhiên thấy Mộc Dạ vội vã từ ngoài đi tới, nàng vô thức lách mình trốn trong góc khuất.
Mộc Dạ cũng không nhìn thấy nàng, nhìn lướt qua sân nhỏ, thấy trong ngoài thư phòng không có người, liền đẩy cửa đi vào.
Nguyệt Thư giật mình, vội vàng rón rén đi tới dưới cửa sổ, nhìn qua khe cửa sổ nhìn vào trong.
Cái nhìn này khiến Nguyệt Thư bị kinh sợ, nàng thấy Mộc Dạ như đang tìm gì đó trong phòng, lát sau lôi ra từ trong khe hẹp của giá sách một ít giấy vàng, sau đó bỏ vào người.
Sau khi bỏ đồ vào người, động tác Mộc Dạ cực nhanh lật trả lại mọi thứ như cũ, lúc này mới phủi phủi vạt áo, định rời đi.
Mắt thấy Mộc Dạ sắp đi, Nguyệt Thư vội vàng định rời đi, nhưng vì quá nóng lòng bất cẩn trật chân phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Mộc Dạ nghe thấy tiếng động, thần sắc trên mặt tái lại, nhanh chóng ra khỏi thư phòng.
“Là ngươi à?” Nhìn Nguyệt Thư mặt tái nhợt ngã nhào trên đất, vẻ mặt Mộc Dạ rất khó coi, nói lạnh lùng, “Ngươi vội vàng hấp tấp ở chỗ này làm gì? Ngươi thấy gì rồi hả?”
Trong lòng Nguyệt Thư trầm xuống, vội vàng lắc đầy, bày tỏ mình thật sự không thấy gì cả.
‘Không thấy?” Mộc Dạ tiến tới gần, sát khí chợt lóe lên trong mắt, đột nhiên đưa tay ra bóp chặt cổ Nguyệt Thư, cười lạnh bảo, “Nói, ngươi đã nhìn thấy gì?”
Sắc mặt Nguyệt Thư tái nhợt, lệ dâng lên trong mắt, gần như sắp khóc, cả người nàng run rẩy co rúm lại, giãy giụa mãi không ngừng.
“Xem ra không giữ mạng ngươi được rồi, thật sự tiếc gương mặt này quá!” Sát khí trong mắt Mộc Dạ càng thêm nồng đậm, tay túm chặt cổ Nguyệt Thư càng mạnh, rõ ràng là định giết người diệt khẩu.
“Xin đừng giết ta, ta thật sự không nhìn thấy gì hết…” Nguyệt thư khó khăn giãy giụa, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ ánh lên tuyệt vọng, nước mắt tuôn như mưa khiến người xem không đành lòng.
“Ngươi đã nhìn thấy…” giọng Mộc Dạ lạnh lẽo, nhưng lực trên tay lỏng dần, hắn nhìn thẳng Nguyệt Thư, một lúc sau, đột nhiên cười bảo, “Ta có thể bỏ qua cho ngươi, chẳng qua… Ngươi nhất định phải đi theo ta, thấy sao?”
Nguyệt Thư liều mạng gật đầu, ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Mộc Dạ nhìn nàng chằm chằm một lát, chậm rãi thả cổ nàng ra, đổi lại ôm nàng vào trong lòng, “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta sẽ giết cái mạng nhỏ này của ngươi, ngươi cần phải hiểu, ta sẽ giết ngươi, trong mắt Diêm Sát chẳng qua cũng chỉ là một kẻ nô tì mà thôi, một nô tì chết, với Đông Vương phủ mà nói, chẳng tính là gì cả”
Nguyệt Thư cắn răng, không nói, chỉ là trên khuôn mặt thả lỏng chợt lóe lên tia tàn nhẫn, dấu tay phía sau lưng, càng nắm chặt tóc lại.
Nàng không tin lời Mộc Dạ nói, nam nhân này rõ ràng trong lòng có quỷ, hắn là gian tế, hiện tại sở dĩ hắn không giết nàng, chẳng qua là vì tham luyến sắc đẹp của nàng mà thôi, nếu nàng cùng hắn rời khỏi vương phủ, chỉ sợ cuối cùng chỉ còn con đường chết, vì chạy trốn khỏi truy sát của Diêm Sát, hắn nhất định sẽ giết nàng, hơn nữa còn thuận tiện vu oan cho nàng!
Vì thế bất kể thế nào nàng cũng không thể đi cùng hắn được, nàng nhất định thừa dịp mình chưa bị bắt làm nô lệ, tìm cơ hội phản kích, tốt nhất là kinh động tới thị vệ trong vương phủ. Chỉ có vậy, nàng mới có đường sống sót.
Mộc Dạ thấy Nguyệt Thư không giãy giụa nữa, mà để mặc hắn ôm vào lòng, động tác càng thêm càn rỡ, nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng kia, chẳng chút nghĩ ngợi thì hạ thẳng xuống định hôn.
Nhưng đúng lúc này, trong sân lại vang lên tiếng thét chói tai.
“Các ngươi đang làm gì thế?”
Mộc Dạ cả kinh, vô thức ngừng động tác, cùng lúc đó, Nguyệt Thư trong mắt lóe lên ác độc, chẳng chút nghĩ ngợi, nắm chặt lưỡi dao sắc bén trong tay, đâm mạnh vào ngực Mộc Dạ.
Mộc Dạ không kịp đề phòng, đúng lúc bị đâm, máu tươi trong nháy mắt trào ra, còn Nguyệt Thư thì vẫn chưa dừng lại, đẩy mạnh hắn ra, lăn một vòng, để mình thoát xa khỏi hiểm cảnh.
Thấy cảnh như vậy, Châu Lệ vốn định chạy tới bắt gian, lại thét lên chói tai một tiếng, lảo đảo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi, “Có ai không, giết người rồi…”
Mộc Dạ ôm ngực, lại