Tại Côn Lôn, trên đỉnh Lạc Thủy.
“Tử Huyền, hôn sự giữa con và Diệp Khuynh Tuyết, vi sư đã đồng ý với sư đệ Tử Ngọc rồi, trong khoảng thời gian này con đừng có đi ra ngoài rèn luyện nữa, cứ ở tông môn bế quan nửa năm, đợi Diệp Khuynh tuyết lên Trúc cơ rồi, vi sư sẽ chuẩn bị cho các con đại điển song tu (ý là làm đám cưới). còn phần Mộc gia, con đừng lo, vi sự tự khắc giúp con xử lý” Thanh Chân đạo quân ngồi xếp bằng ở đại sảnh, nhắm mắt mở miệng nói nhàn nhạt.
“Sư tôn gọi đệ tử tới là vì chuyện này ư?” Sắc mặt Quân Tử Huyền âm trầm, lạnh lùng thốt lên, “Sư tôn, đệ tử mặc dù không rõ giữa Tử Ngọc sư thúc và sư tôn nói gì, nhưng đệ tử tuyệt đối không có ý gì khác với Diệp Khuynh Tuyết kia, sư tôn, người đã từng đồng ý với đệ tử, chuyện bầu bạn song tu, cứ để cho đệ tử được chọn”
“Hử?” Nghe thấy Quân Tử Huyền nói, Thanh Chân đạo quân nhíu chặt mày, chậm rãi mở hai tròng mắt ra, như điện bắn thẳng về ái đồ đứng phía dưới, lạnh nhạt mở miệng, “Con vô tình với Diệp Khuynh Tuyết sao? Vậy vì sao Tử Ngọc sư đệ lại nói con và Diệp Khuynh Tuyết là tình đầu ý hợp hả? Chỉ sợ Mộc Gia ngăn cản, vì thế mới khuyên vi sư thành toàn cho các con chứ?”
Hắn và Diệp Khuynh Tuyết tình đầu ý hợp sao? Trong mắt Quân Tử Huyền lóe lên tàn khốc, trong lòng cười lạnh. Tử Ngọc đạo quân quả nhiên là lão hồ đồ mà, vì Diệp Khuynh Tuyết, thậm chí cả những lời nói ti tiện thế cũng nói ra được, ông ấy nhận định là hắn sẽ không nói ra chân tướng, còn muốn lấy giả biến thành thật buộc hắn đi vào khuôn khổ sao?
Đáng tiếc Quân Tử Huyền cũng không phải là loại dễ nuốt kia! Nghĩ muốn trói hắn và Diệp Khuynh Tuyết thành bầu bạn song tu sao? Quả thật là buồn cười!
Tính tình hắn lạnh lùng, vốn chẳng có hứng thú gì với chuyện nam nữ, với phần đông nữ tu ái mộ hắn thời gian qua đều làm như không thấy, đặc biệt là với Diệp Khuynh Tuyết lại càng chẳng có tý tình cảm nào, hơn nữa hắn sớm biết thấy trò Tử Ngọc đạo quân không có ý tốt, sao chịu ép mình đi cưới Diệp Khuynh Tuyết cho được chứ?
Nếu mà là nàng ấy…
Quân Tử huyền hít sâu một hơi, trong đầu cố dứt bỏ dung mạo tuyệt sắc kia ra, bên môi lên cười khẽ thoáng khổ sở.
Nếu đã không phải là nàng ấy, vậy có đổi ai cũng thế, kể cả Mộc Linh cũng chẳng sao hết, chỉ là Diệp Khuynh Tuyết kia, cái kẻ ác độc bức nàng rời khỏi côn Lôn kia, tuyệt đối là không được!
Nghĩ tới nữ nhân có tâm tư ác độc Diệp Khuynh Tuyết kia, trong mắt Quân Tử Huyền chợt lóe lên chán ghét, nói, “Sư tôn, đệ tử một lòng hướng đạo, cũng không cần bầu bạn song tu, chuyện này đệ tử đã quyết không thể đồng ys!”
Thần sắc Quân Tử Huyền trong veo nhưng lạnh lùng, giọng nói quyết tuyệt. Thành Chân đạo quân nghe lời Quân Tử Huyền nói, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng bảo, ‘Mà thôi, con nếu đã không muốn, vi sư cũng không ép con, chẳng qua Tử Ngọc sư đệ kia, vẫn cần con tự mình đi giải thích!”
“Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ tới gặp Tử Ngọc sư thúc để giải thích rõ ràng!” Quân Tử huyền nói xong, ngừng chút, lại bảo, “Sư tôn, đệ tử muốn rời khỏi tông môn, ra ngoài rèn luyện một lần, chưa biết…. ngày về”
Thanh Chân đạo quân không nói gì, chỉ khoát tay áo, bảo Quân Tử Huyền lui ra.
“Đệ tử cáo lui” Quân Tử Huyền vái chào thật sâu với Thanh chân đạo quân, sau đó xoay người lui ra ngoài.
Rời khỏi động phủ Thanh Chân đạo quân, Quân Tử Huyền nhìn về bầu trời xa xa suy nghĩ xuất thần, chẳng biết đang nghĩ gì nữa. Lúc này, một bóng hình mảnh mai xinh đẹp đi ra từ lối nhỏ tới.
“Quân sư huynh”
Trên mặt Diệp Khuynh Tuyệt lộ ra nụ cười vui vẻ mềm mại, đứng chình ình trước mặt Quân Tử Huyền, trải qua điều dưỡng mấy ngày, vết thương trên mặt nàng ta đã gần như khỏi hắn, hiện tại chỉ còn lại mấy vết mờ mờ, chẳng qua dưới sự trang điểm tỉ mỉ của nàng ta, vết thương trên mặt nếu không nhìn kỹ cũng gần như nhìn không thấy.
Dung mạo khôi phục, Diệp Khuynh Tuyết cũng khôi phục tự tin như trước, giờ phút này nàng ta phảng phất lại trở lại thành Tuyết tiên tử thanh nãh tuyệt trần cao cao tại thượng như cũ. Nếu không phải Quân Tử Huyền đã từng tận mắt nhìn thấy bộ mặt xấu xí không chịu nổi của nàng ta, quả thật không tin nổi, thoạt nhìn nữ nhân thanh nhã như lan trước mắt này so với kẻ có thần thái điên cuồng méo mó vặn vẹo ở thung lũng tiểu bí cảnh Hoàng thiên kia, là cùng một người.
Nếu như chưa từng tận mắt nhìn thấy, nếu không có hết thảy lúc trước, có lẽ hắn sẽ cho rằng Diệp Khuynh Tuyết thật sự là một cô gái thanh nhã, đáng tiếc, hắn sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, giờ phút này bất luận thế nào cũng khó có cảm tình được!
“Diệp sư muội kohong ở Vân vụ Phong của sư thúc Tử Ngọc tu luyện, lại chạy tới đây làm gì thế/”
Vẻ mặt Quân Tử Huyền mê hoặc lạnh lùng vô tình, làm như không thấy chút tình ý Diệp Khuynh Tuyết biểu lộ nhè nhẹ ra.
“Quân sư huynh, chẳng lẽ huynh cứ nhất định phải lạnh lùng với muội thế sao?” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Khuynh Tuyết trắng bệch, ngửa đầu điềm đạm đáng yêu nhìn Quân Tử Huyền, dung nhan trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp thêm tư thái nhu nhược kia, càng khiến người ta nẩy lòng thương tiếc.
“Diệp sư muội, xin mời về cho!”
Quân Tử Huyền cũng không thèm để ý tới Diệp Khuynh Tuyết, làm như không nhìn thấy sắc đẹp trước mắt, vứt lại một câu lạnh lùng, xoay người tiêu sái rời đi.
“Quân sư huynh!” Diệp Khuynh Tuyết nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Quân Tử Huyền, cực kỳ không cam lòng kêu lên, “Huynh muội còn nửa năm nữa thì tiến hành đại điển song tu rồi, chẳng lẽ huynh với người bầu bạn tương lai song tu có thái độ vậy sao/”
Quân Tử huyền dừng chân lại, gương mặt tuấn tú lạnh xuống, mãi sau mới cười lạnh bảo, “Đại điển song tu sao/ Diệp sư muội nếu muốn cử hành đại điển song tu, dĩ nhiên Quân Mỗ sẽ chúc mừng một câu! Chẳng qua mong rằng Diệp sư muội đừng có nhấc Quân mỗ vào, cô gái như Diệp sư muội vậy, Quân mỗ nếu không thích thì cũng không muốn đâu!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết trong nháy mắt tái nhợt, mãi lâu sau, không dám tin nhìn Quân Tử Huyền nói, “Huynh, huynh nói cái gì?”
“Lời Quân mỗ nói,. Diệp sư muội không phải là nghe không rõ nhỉ? Nếu là vậy, Quân Mỗ cũng không ngại lặp lại lần nữa! Người như Diệp sư muội vậy, nếu Quân mỗ đã không thích…” Thấy Diệp Khuynh Tuyết không dám tin chất vấn, trên mặt Quân Tử Huyền lạnh tanh, vẫn lạnh lùng kinh người, nói ra lời tàn nhẫn vô cùng.
“Đủ rồi!” Diệp Khuynh Tuyết cũng không nhịn được nữa, mở miệng ngắt lời hắn, dung nhan thanh tú chợt lóe lên hận, giọng đầy căm tức, “Quân Tử Huyền, ngươi là vì nàng, có phải không? Ngươi không muốn cùng ta cử hành đại điển song tu, là vì con tiện nhân Lâm Nguyệt kia có phải không/”
“Câm miệng!” Thấy Diệp Khuynh Tuyết nhắc tới Lâm Nguyệt, trong đôi mắt đen trong veo của Quân Tử Huyền lóe lên tia tối, tức giận quát lên.
“Ha ha…”
Diệp Khuynh Tuyết bị câu rống lên này của hắn, thân hình mềm mại lập tức lảo đảo lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, nhưng trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng và hận ý ngập tràn, nghiến rằng trèo trẹo nói khàn giọng, “Quân Tử Huyền, quả nhiên ngươi coi trọng con tiện nhân kia! Ngươi, tại sao ngươi lại thế chứ?”
Sắc mặt Quân Tử Huyền cứng đờ, trầm mặt không nói.
“Thế nào? Ngươi không phản đối sao?” Vẻ mặt Diệp Khuynh Tuyết nhăn nhó dữ tợn, trong mắt đều ngập tràn không cam lòng và hận ý, thần thái điên cuồng cười lạnh nói, ‘Thật không ngờ, đường đường là tu sĩ thân truyền của tu sĩ hóa thần Côn Lôn thế mà lại thích một kẻ phản nghịch!”
“Câm miệng,. Diệp Khuynh Tuyết, ngươi không có tư cách nói nàng ấy như vậy! Nàng ấy rời khỏi Côn Lôn, đến cùng là vì sao, trong lòng người chẳng biết rõ sao!” quân Tử Huyền nói xong, phất tay áo một cái, đầu cũng không quay lại đi xuống dưới.
“Quân Tử Huyền!” Diệp Khuynh Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn, kêu lên, “Ngươi không phải là vẫn thích con tiện nhân kia sao? Ngươi sẽ hối hận! Ta nói cho ngươi biết, con tiện nhân ấy chết rồi, nó đã chết rồi…”
Thân hình Quân Tử Huyền cứng đờ, trong mắt bộc phát ra sát ý mãnh liệt, nhưng nhanh chóng thu lại, mũi chân điểm nhẹ một cái, bóng dáng đột nhiên biến mất không thấy nữa.
Hai tròng mắt Diệp Khuynh Tuyết đỏ ngầu, hai tay nắm chặt vào nhau, trang dung trang điểm tinh xảo ăn mặc tỉ mỉ trở nên vặn vẹo, đâu còn bộ dáng thanh nhã yếu ớt như lan nữa chứ.
Lâm Nguyệt! Lại là Lâm nguyệt! Nữ nhân kia thật đáng chết, hại nàng ta bị hủy dung, hại nàng ta thân bại danh liệt còn chưa tính, thế mà còn dám cướp con tim Quân Tử Huyền đi nữa!
Nó đáng chết! Vẻ mặt Diệp Khuynh Tuyết dữ tợn, cắn chặt môi dưới, mãi cho tới khi máu tươi rỉ ra, mới đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng.
Quân Tử Huyền, ngươi thích nó lắm sao? Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không có được nó! Con tiện nhân kia, sẽ chết nhanh thôi! Còn ngươi, cuối cùng cũng chỉ thuộc về ta!
***
Ở Đông cực Hải.
Tại một đảo nhỏ hoang vu không rõ tên của nơi nào đó ở Nội Hải. Một thiếu nhiên dung mạo thanh tú mang theo một nam đồng bảy tám tuổi ngự kiếm xa xa bay đến, lúc xoẹt qua đảo nhỏ trong nháy mắt, đột nhiên ồ nhẹ một tiếng, động tác hơi nừng lại, rồi chuyển hướng bay về phía đảo nhỏ.
“Ca ca, huynh sao vậy?” Nam đồng thấy động tác của thiếu niên, hỏi kinh ngạc.
“Ở dưới có người”
“Có người sao/” Hai huynh đệ chậm rãi rơi xuống trên đảo, lúc này nam đồng nhìn thấy có người nằm sấp trong bụi cỏ, lập tức kêu lên một tiếng, hơi sợ hãi nắm chặt ống tay áo của thiếu niên, run giọng nói, “Ca ca, huynh, huynh ấy có phải đã chết rồi không?”
“Không biết nữa, chúng ta đi qua xem chút”
Thiếu niên vỗ nhẹ vai nam đồng, sau đó cẩn thận đi tới, lật người nằm úp sấp lên.
“Hí!”
Thấy bộ dáng người đó, thiếu niên đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.
“Ca ca, trông huynh ấy thật xinh đẹp nha|!” Nam đồng mở to đôi mắt nhìn người đang hôn mê bất tỉnh ở đó, nói, “Ca ca, sao huynh ấy lại không động thế? Có phải đã chết rồi không?”
“Còn chưa chết, chắc là bị thương nặng” Thiếu niên dùng tay thử bắt mạch người đó, sau đó nói với nam đồng, “Ý Nhi, hắn bị thương, chúng ta nhất định phải dẫn hắn về “
Nói xong, thiếu niên một tay ôm lấy người đang hôn mê, tay kia dắt nam đồng lên ngự kiếm rời khỏi đảo hoang.
Chỉ là thiếu niên và nam đồng kia không để ý tới, lúc hắn ôm người đó lên, người đang hôn mê mở hai mắt ra song lại nhanh chóng nhắm lại, mê man đi.
Người mà hai huynh đệ này gặp phải, đúng là Diêm Tinh Vânđã lợi dụng huyết tế, mở ra lối đi huyết dẫn, cưỡng chế đột phá thời không loạn lưu đi vào Đông Cực Hải.
Lúc trước hắn ở Vân Bảo lợi dụng tu vi và máu tươi bản thân, cưỡng chế tiến hành huyết tế, lấy máu dẫn đặt trong người Lâm nguyệt làm cảm ứng, chuẩn bị cưỡng chế mở ra lối đi, đi thẳng tới bên cạnh Lâm nguyệt, tiếc là hắn đánh giá sai uy lực cắn trả của huyết tế, sau khi hắn thành công mở ra lối đi huyết dẫn, lại bởi vì tu vi và khí huyết trong cơ thể hoa tổn quá độ, bị lâm vào hôn mê sâu.
Kết quả sau khi tiến vào lối đi,