Mắt thấy mũi tên đen vụt bay đến sẽ đâm Bạch Băng như tổ ong, Bạch Mẫu Đơn kêu lên thê lương, “Băng Nhi…”
Lòng Lâm Nguyệt trùng xuống, quyết định rất nhanh, lắc mình một cái chụp lấy Bạch Băng đang đứng ngây người trong thông đạo, túm chặt lấy tay hắn kéo mạnh, lúc kéo hắn lại, đồng thời còn xoay người một cái đem áp Bạch Băng vào sát tường.
Cảnh này xảy ra cực nhanh, nhanh tới mức khiến mọi người còn chưa kịp phản ứng đã lại nghe có tiếng người la lên, “A!” một cái, thê lương thảm thiết.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết này đều lọt vào tai tất cả mọi người, lại khiến trong lòng mọi người sợ run lên, cùng đồng loạt quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Mẫu Đơn đi cuối cùng ngã xuống trên mặt đất giãy giụa điên cuồng, trên thân hình mập mạp cắm đầy mũi tên đen, dòng máu đen từ vết thương chảy ra, thoạt nhìn mà thấy ghê cả người.
“Bạch tỷ tỷ…” Minh Hoa tiên tử tức giận kêu lên sợ hãi, nhìn Bạch Mẫu Đơn thống khổ giãy giụa trên mặt đất, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Còn Bạch Băng được Lâm Nguyệt ấn lên tường khi nghe được tiếng Minh Hoa tiên tử kêu lên, thân hình run bần bật, lập tức phát ra tiếng thét chói tai, “Mẫu thân…”
Bạch Băng đẩy mạnh Lâm Nguyệt ra, bổ nhào vào Bạch Mẫu Đơn, Lâm Nguyệt nhanh tay lẹ mắt tóm chặt lấy tay hắn, kéo ra nói, “Đừng chạm vào bà ấy, có độc!”
Lời vừa nói xong, mọi người cả kinh, theo bản năng ngừng động tác lại, đồng thời ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn lên trên người Bạch Mẫu Đơn, vừa nhìn lognf ai cũng bất giác thấy lạnh sống lưng, chợt rùng mình một cái.
Ai cũng thật không ngờ, chỉ ngắn ngủn trong mấy giây, Bạch Mẫu Đơn còn đang kêu thảm thiết giãy giụa đã tắt thở nằm im trên mặt đất, còn thi thể chẳng những thất khiếu (bảy lỗ) chảy máu, mà hai mắt lồi lên, hơn nữa xác trở nên đen sì, bốc lên mùi tanh tưởi, rõ ràng là bị trúng kịch độc mất mạng.
CẢ Bạch Băng cũng bị dọa sợ, sắc mặt hắn thay đổi hết đen lại trắng, trong lòng đau đớn khó chịu vô cùng, nhưng vẫn không dám tiến lên, bỗng bổ nhào vào lòng Lâm Nguyệt, hai tay ôm chặt lấy eo nàng, khóc rống lên thất thanh.
Thân hình nhỏ nhắn của Lâm Nguyệt hơi cứng ngắc, theo bản năng định đẩy Bạch Băng ra, nhưng vừa làm lại nghe được một tiếng phịch, một vật đập mạnh xuống đất vang lên rất rõ trong thông đạo.
“Là Dược phu nhân!” Tiếng Minh Hoa tiên tử thoáng rung lên. Lâm Nguyệt bất chấp tất cả đẩy Bạch Băng ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vừa rồi mũi tên đen bắn trúng Dược phu nhân đã gục nằm trên mặt đất, khuôn mặt này dữ tợn đáng sợ, thất khiếu chảy ra dòng máu đen, chết rất thê thảm, giống y cái chết của Bạch Mẫu Đơn.
“Xem ra Dược phu nhân cũng bị kịch độc độc chết, không ngờ độc tố trên mũi tên đen lại có thể kịch độc như thế, cả Dược phu nhân cũng không chống cự nổi!” Tiếng Lâm tiên tử vang lên nặng nề, mang theo mấy tia may mắn sống sót sau tai nạn bất ngờ.
“Độc trên mũi tên đen này quả thật là kịch độc vô cùng, nếu không với tu vi của Bạch thành chủ, cũng sẽ không thể trong thời gian ngắn mất mạng, cả tự cứu lấy mình cũng không làm nổi!” Giọng Toàn Tuyết vang lên nhàn nhạt truyền tới, trong thông đạo tối om yên tĩnh, chợt nghe thấy cực quỷ dị.
“Với tu vi Bạch tỷ tỷ, sao có thể không tránh thoát được độc tiễn này chứ?” Minh Hoa tiên tử cất lên ấp úng, cứ như không thể tin nổi, lại như đang chất vấn vậy. Thân thể Bạch Băng chợt run lên, khóc càng thương tâm muốn chết.
Lâm Nguyệt nhìn Bạch Băng đang ôm chặt lấy nàng khóc rống, mày cau chặt, do dự chút, cũng vẫn không đẩy hắn ra.
Minh Hoa tiên tử nói đúng, với tu vi Bạch Mẫu Đơn, bà ấy lại ở cuối cùng, theo lý mà nói độc tiễn vốn chẳng cách nào làm tổn thương tới bà được, mà bà sở dì vì trúng phải tên ngã xuống, nguyên nhân hoàn toàn là vì Bạch Băng.
Vừa rồi Bạch Băng vào lúc cơ quan khởi động, lại ngu ngơ đứng bất động, Bạch Mẫu Đơn vì sốt ruột cứu con, theo bản năng nhào tới chỗ Bạch Băng, mà bà không ngờ được Lâm Nguyệt sẽ đột nhiên ra tay kéo Bạch Băng lại, cứ vậy, Bạch Băng thì tránh được một kiếp, còn bà thì lại bị tất cả độc tiễn bắn tới trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, khiến bà trúng độc mà chết.
Nhìn tình trạng thi thể chết khủng bố trước mắt, mọi người lâm vào trầm mặc, trong bóng đêm, tiếng khóc Bạch Băng đứt từng quãng, lại càng khiến không khí thêm nặng nề trầm trọng hơn.
Mặc dù Lâm nguyệt là người lạnh lùng, giờ phút này trong tình cảnh như thế, trong lòng cũng thấy có chút áp bức khó chịu.
Tuy nàng và đám người Bạch Mẫu đơn dù không tính là có giao tình gì, nhưng dù gì thì cũng đồng bạn một thời gian, vừa rồi người vẫn còn sống đây, hiện tại đã chết thê thảm như thế, lòng Lâm Nguyệt cũng có cảm giác xót thương tê tái.
Minh Hoa tiên tử thở dài, mờ mịt liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt một cái, đầu ngón tay khẽ động, bắn ra hai quả cầu lửa về phía thi thể Dược phu nhân và Bạch Mẫu Đơn, đem đốt xác thành tro tàn, lúc này mới mở lời lạnh nhạt nói, “Chúng ta đi”
Lâm tiên tử và Toàn Tuyết nhìn nhau, cũng không dị nghị gì, dù sao ở giới tu chân, trường hợp sinh ly tử biệt như thế, họ cũng sớm quen rồi.
Tu sĩ tu đạo, tranh mạng cùng trời, dọc đường đi tới trải qua không biết bao nhiều gió tanh mưa máu, cái chết trước mắt cũng chẳng làm họ thấy xúc động, mà ngược lại còn vì thứ mạo hiểm này, lại càng kích lòng họ thêm chờ mong với chỗ di tích thế này.
Kỳ ngộ, thường đi cùng với nguy hiểm, nơi di tích này như thế đi từng bước kinh tâm, nguy cơ khắp nơi, cũng có ý nghĩa không nhỏ trong đó, đồng thời cũng chứng minh chuyến đi này của họ không tệ. Lần này vẫn là Minh Nguyệt tiên tử dẫn đường đi trước, Lâm tiên tử và Toàn Tuyết đi giữa, đám người không gọi Lâm Nguyệt lại mà cũng hướng về thông đạo phía trước bước đi. Lâm Nguyệt đẩy Bạch Băng ra, nói thản nhiên, “Đi thôi”
Hai tròng mắt Bạch Băng khóc đỏ bừng, tay kéo chặt ống tay áo Lâm nguyệt, nghẹn ngào, “Lâm Nguyệt, giờ mẫu thân ta chết rồi, cô muốn bỏ lại ta sao?”
Lâm Nguyệt trầm mặc không nói, mãi lâu sau mới thản nhiên bảo, “Ta đã đồng ý với mẫu thân của ngươi sẽ bảo vệ ngươi, dĩ nhiên là không nuốt lời.”
Nói xong, nàng lướt nhẹ qua tay Bạch Băng, đuổi theo nhóm Lâm tiên tử. Bạch