“Lâm Nguyệt…” Thấy Lâm Nguyệt mãi vẫn không nói lời nào, trong lòng Bạch Băng cực kỳ bất an, hắn sợ Lâm Nguyệt bỏ lại hắn, lại không kìm được mở miệng khẩn cầu.
Người mẹ liên tục che chở hắn đã chết, đã không còn mẫu thân, tại hải ngoại mạnh đè yếu này, Bạch Sa Thành không còn là mái nhà che gió che mưa cho hắn nữa, không còn mẫu thân, với tu vi của hắn, vốn chẳng cách nào đặt chân vào Bạch Sa Thành, hiện tại hắn duy nhất chỉ có thể theo sát Lâm Nguyệt, chỉ cần được làm thị thiếp của nàng cũng đáng.
Mặc dù Bạch Băng tùy hứng, nhưng cũng biết nhìn, Bạch Mẫu Đơn chết rồi, khiến hắn cực kỳ bi thương hối hận vô cùng, nhưng chuyện đã xảy ra, dù hắn có hối hận cũng vô ích, vì để tiếp tục sống, vì có thể tìm được chỗ dựa, hắn nhất định phải chọn một người có thể thích hợp bảo vệ được hắn.
Lòng hắn rất thích Lâm Nguyệt, hiện giờ chỗ dựa mẫu thân mất đi, ở cái nơi có nguy cơ trùng trùng thế này, hắn nhất định phải tìm được chỗ dựa vững chắc, mà trong đám người này, người hắn tương đối quen chỉ có Minh Hoa tiên tử và Lâm Nguyệt, theo lý mà nói, hắn cần phải dựa vào Minh hoa tiên tử, người có giao tình không tệ với Bạch Mẫu Đơn mới đúng, nhưng hắn lại thông minh lựa chọn Lâm Nguyệt.
Điều này không thể không nói mắt nhìn người của Bạch Băng không sai, mặc dù Lâm Nguyệt lạnh lùng, nhưng cũng không phải người ác độc, còn Minh Hoa tiên tử kia dù có giao tình với Bạch Mẫu Đơn, nhưng giờ Bạch Mẫu Đơn đã chết, phần giao tình ấy dĩ nhiên cũng mất, nếu Bạch Băng chọn nàng ta, kết quả cuối cùng cũng chỉ biết bị Minh Hoa tiên tử biến thành vật hi sinh lót đường.
“Bạch công tử, nếu ngươi nhất định phải đi, thì cứ đi là được, chẳng qua, lần này đi hung hiểm vô cùng, hy vọng ngươi không hối hận” Lâm Nguyệt nhìn mặt mũi tràn ngập khẩn cầu của Bạch Băng nhìn nàng, trầm tư một lát, lạnh nhạt nói ra.
Đây là lựa chọn của Bạch Băng, thời điểm nàng có thể bảo vệ được hắn dĩ nhiên sẽ cố hết sức, nhưng khi không cách nào bảo vệ được, hắn chết rồi cũng không thể trách nàng được.
Bạch Băng với nàng mà nói, chỉ như một phần hứa hẹn và trách nhiệm, bảo vệ Bạch Băng, là vì nàng không muốn thất tín với người đã chết.
“Đã vậy, thì mọi người cùng nhau đi thôi” Minh Hoa tiên tử hơi kinh ngạc với quyết định của Lâm Nguyệt, chẳng qua không nói gì thêm chỉ lạnh nhạt nhìn Lâm Nguyệt một cái, nói, “Đến lúc đó an toàn của Bạch công tử, liền giao cho Lâm tiên tử, Lâm tiên tử yên tâm, nếu có chuyện gì, bổn tiên tử dĩ nhiên cũng không bỏ mặc đâu”
Với những lời khách sáo này của Minh Hoa tiên tử, Lâm Nguyệt tự dưng không coi là thật, nàng chỉ gật đầu bừa, bảo, “Vậy xin đa tạ Minh Hoa tiên tử!”
Sau khi thăm dò phương hướng ổn rồi, mọi người không chút chậm trễ lại lên đường. Một lúc sau, ở bên trong một căn phòng đổ nát.
Lâm tiên tử bất mãn đá đá ghế bám đầy bụi, bảo, “Hừ, nơi này là quỷ quái gì thế, phá hơn mười cấm trận, mà cả cái gì cũng không thấy. Hay chỗ hoang tàn này chỉ còn sót lại đống rác này thôi sao?”
“Chắc không phải thế, trận cấm chúng ta phá trước, cũng đã nát không chịu nổi rồi, hơn nữa lực trận pháp không lớn, không ngờ những thứ đó đều không phải là nơi quan trọng lắm, cũng chẳng có bảo vật gì là bình thường cả” Minh Hoa tiên tử nhíu nhíu mày nói ra, “Nếu như ta đoán không nhầm, hiện tại chúng ta sắp tới giải đất trung tâm rồi, mà ở trong đó, cần phải tìm được cửa vào”
“Minh hoa tiên tử nói đúng, chỗ này trong trận cấm, hiện giờ vị trí của chúng ta vẫn còn vòng ngoài, nếu tiếp tục đi, ta nghĩ khoảng cách trung tâm cũng không còn xa nữa” Lâm Nguyệt nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh, nói ra nhàn nhạt.
Trước các nàng thuận lợi đi xuyên qua đám đường phố hoang tàn, ở đó gặp không ít cấm chế trận pháp bố trí, cũng không tìm được bảo vật gì, mỗi lần các nàng gặp phải trận pháp không ổn định, đều toàn lực phá vỡ trận pháp, tìm tòi một trận, nhưng lần nào cũng tốn không ít sức để phá trận, cũng lại thấy mất vui, liên tục hơn mười trận mà chẳng thu hoạch được gì, từ đó những người khác may mắn hay xao động như Lâm tiên tử cũng không chịu nổi, mở miệng oán hận thốt ra.
“Hừ, trung tâm đống đổ nát gì chứ, theo ta thấy, vốn chẳng có gì hết! Tốn nhiều sức phá trận như vậy, mà cũng chỉ tìm thấy những thứ nát này? Biết sớm vậy, bổn tiên tử đã không tới rồi!”
Nghe thấy lời Lâm tiên tử nói, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, nhất là Minh Hoa tiên tử, không kìm được hừ lạnh một tiếng, bảo “Nếu Lâm tiên tử không muốn tiếp tục nữa, hiện giờ có thể tự rời đi! Chuyện tìm bảo vật vốn có được có mất, có thể được bảo vật là do ông trời chiếu cố, nếu không có, thì cũng coi như đi ra ngoài đảo rèn luyện một lần không được sao? Nếu chuyện tìm bảo dễ như thế, hiện giờ cũng không ai không muốn đi thăm dò những nơi nguy hiểm đâu!”
“Minh Hoa, ngươi có ý gì?” Nghe thấy lời Minh Hoa tiên tử nói, mặt Lâm tiên tử biến sắc, giận dữ bảo, “Vậy ngươi định một mình nuốt bảo vật….”
Lâm tiên tử mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, hai tròng mắt nhìn thẳng vào đằng sau mọi người. Đám người thấy thần thức nàng ta khác thường, cũng cảm thấy ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn theo hứơng nàng ta nhìn.
Mặc dù Lâm tiên tử này làm người ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là người không đáng tin, hành động đột ngột này cũng khiến mọi người cả kinh, không rõ xuất hiện biến cố gì.
“Phát hiện cái gì rồi?” Trong lòng Lâm Nguyệt thầm đề phòng, nhỏ giọng hỏi. Nhưng mà Lâm tiên tử lại không nói lời nào, hai tròng mắt cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ, thần sắc ấy như nghi hoặc như mê man, cứ như bị vật nào đó hấp dẫn vậy.
Thấy biểu hiện kỳ lạ của Lâm tiên tử, trong lòng mọi người lại cả kinh, di tích này dù không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng cũng không có nghĩa là không gặp nguy hiểm, chẳng lẽ ở trong gian phòng này còn có pháp thuật khống chế tâm trí con người sao?
Lâm Nguyệt và Minh Hoa tiên tử cùng liếc nhìn nhau, đồng thời chứng kiến ánh mắt lo lắng của đối phương, Lâm tiên tử này dù tính cách không tốt, nhưng một thân tu vi luyện khí hậu kỳ cũng không phải tầm thường, những thứ kia không biết sao có thể đơn giản khống chế Lâm tiên tử vậy thì phiền phức rồi.
Lâm Nguyệt mặt lạnh kéo tay đẩy Bạch Băng ra đằng sau, sau đó dùng thần thức nhìn theo hướng Lâm tiên tử đoán nhìn lại, thần thức kéo dài ra, chỉ thấy ngoài đống tường đá đổ nát bên ngoài ra, thì cũng chỉ có một số đồ gia đình phế phẩm, còn lại chẳng có gì khác.
Lâm Nguyệt nhíu nhíu mày, lại gia tăng thần thức quét một lượt, đột nhiên phát hiện ở một đống đá xếp chồng chất, có một viên rất tròn gì đó. Vật đó vừa nhìn trông rất giống một hòn đá nhỏ tầm thường, nhưng nhìn kỹ lại lại thấy trên mặt hiện ra ánh sáng xanh mơ hồ, mà những ánh sáng xanh mơ hồ đó dưới bầu trời màu xám tro lại càng quá nhạt, nếu không cẩn thận dò xét, lại cực kỳ xem nhẹ bỏ qua.
Lâm Nguyệt dùng thần thức căng nhìn cục màu xanh nhạt một lần nữa, không chút thả lỏng, nhưng như vậy nàng đột nhiên không thấy cục mà xanh đó đâu nữa, trong nháy mắt lại thấy xuất hiện lần nữa!
“Không ổn!”
Đột nhiên đồng tử Lâm Nguyệt co lại, túm mạnh Bạch Băng lui mạnh về sau, đồng thời đầu ngón tay động, hương lưỡi đao trong nháy mắt xuất hiện, lóe ánh sáng đỏ, chém mạnh về đống đá kia.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lớn, theo công kích của Lâm Nguyệt, đống đá kia trong nháy mắt nổ tung, một con quái vật khổng lồ toàn thân lông trắng, có sáu chân tay dài nhảy ra, quái vật kia thoạt nhìn giống nhện, trên người lại là bộ lông màu trắng, đôi mắt to xanh như hạt ngọc, gần như có thể phát sáng lên.
Giờ phút này con quái vật kia dùng đôi mắt xanh tham tham nhìn thẳng đám người Lâm Nguyệt, một kích vừa rồi của Lâm Nguyệt, nhưng lại không làm nó bị thương tý nào.
Quái vật đột nhiên xuất hiện, cả đám sợ hết hồn, nhưng thấy Lâm Nguyệt bộ dạng hiên ngang chống đỡ, những kẻ khác cũng không cố hỏi han, vội vàng lấy pháp khí ra, nghiêm thần phòng bị.
“Lâm tiên tử, đây là vật gì?” Lâm tiên tử đã phục hồi lại tinh thần, không đợi được hỏi Lâm Nguyệt ngay.
“Ta không biết, trước kia chưa từng gặp yêu thú như thế” Thần sắc Lâm Nguyệt nặng nề, lạnh nhạt nói ra.
“Thoạt nhìn nó như con Bạch Ma nhện vậy” Minh Hoa tiên tử nhíu mày bảo.
“Không phải là Bạch Ma nhện” Đột nhiên Toàn Tuyết ít nói lại nói ra thản nhiên, “Ta nghĩ, ta biết nó là thứ gì”
“Là thứ gì?” Lâm tiên tử hơi nghi ngờ nhìn Toàn Tuyết.
“Nếu ta không đoán sai, thứ này hẳn là Con nhện ma ăn tủy thời thượng cổ!”
“Gì cơ?”
Lâm tiên tử kinh hãi kêu lên, mọi người cũng biến sắc mặt.
“Con nhện ma ăn tủy chẳng phải đã bị diệt tuyệt rồi sao? Sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này chứ?”
“Chỉ sợ không phải một con, mà hẳn là hai con” giọng Toàn Tuyết hổn hển, nhưng lại nghe ra nặng nề.
“Hai, hai con….” Sắc mặt Lâm tiên tử tái nhợt, còn sắc mặt đám Lâm Nguyệt cũng khó coi vô cùng. Con nhện ma ăn tủy được thượng cổ ghi lại là một loại yêu thú cực kỳ đáng sợ, hiện giờ bên ngoài giới tu chân đã diệt sạch, không ngờ các nàng lại gặp được ở chỗ này.
Do nhện ma ăn tủy đã bị diệt sạch ở giới tu chân rồi, nên những tài liệu liên quan tới con nhện ma ăn tủy ghi lại rất ít, lúc Lâm Nguyệt ở Côn Lôn cũng từng nghe giới thiệu qua về con nhện ma ăn tủy có liên quan trong sách bách khoa toàn thư yêu thú.
Biết rõ nhện ma ăn tủy này là mãnh thú đứng đầu ở giới tu chân thượng cổ, con nhện ma ăn tủy tên rất có nghĩa, là loài ăn tủy, não sống, tốc độ đi săn cực nhanh, vỏ ngoài cứng rắn hơn cả pháp bảo, sát khí lớn nhất chính là sáu chân tay dài sắc bén co duỗi kia, giống như chùm kim châm vậy.
Con nhện ma ăn tủy này thích nằm ở chỗ âm u, chưa bao giờ hành động đơn độc, người hiểu rõ về nhện ma ăn tủy cũng biết, nhện ma ăn tủy lúc nào cũng có một cặp, vì thế lời vừa rồi của Toàn Tuyết nói cũng không sai, nếu quái vật này thực sự là nhện ma ăn tủy, rất có thể còn một con mai phục chung quanh nữa.
Bên này mọi người đang nhớ lại những tài liệu liên qua tới loài nhện ma ăn tủy, thì bên kia con nhện ma ăn tủy đã có hành động, chỉ thấy toàn thân nó run lên, lông trắng trên người trong nháy mắt đựng thẳng đứng như kim châm vây, sau một khắc, xông thẳng tới Lâm tiên tử đứng gần nhất.
“Lâm tiên tử, cẩn thận!” Lâm Nguyệt liên tục dùng thần thức cố định loại nhện ma ăn tủy vô thức mở miệng nhắc nhở.
Nhưng giọng nàng vừa dứt, con nhện ma ăn tủy kia liền nhanh như chớp xuất hiện trước mắt Lâm tiên tử, chân trước vừa nhấc, đã đâm thẳng tới ngực Lâm tiên tử, đồng thời cái châm khổng lồ dữ tợn như cái miệng kia đột nhiên cũng bắn ra, đâm thẳng lên đỉnh đầu Lâm tiên tử hạ xuống!
Cảnh này, xảy ra nhanh như chớp, lúc Lâm Nguyệt mở miệng cảnh báo, là lúc con nhện ma ăn tủy công kích một loạt, đều khiến người khác gần như không chạm tới, quả nhiên tốc độ con nhện ma ăn tủy quả là yêu thú cực nhanh, động tác liên tiếp kia mắt thường vốn nhìn không theo kịp tốc độ, chỉ có thể nhìn thấy là một chuỗi tàn ảnh.
Lâm tiên tử quá sợ hãi, gần như trong nháy mắt con nhện