Ba tháng sau.
Tại thành vực Sâu Nội Hải, nhất là với đôi thanh thiếu niên nam nữ có dung mạo thanh tú từ không trung bay tới, lúc tiến vào lối vào vực sâu, lại có hai nam một nữ đang châu đầu vào nhau thì thào to nhỏ bàn luận gì đó, ba người này đang là tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Ba người đó vừa thấy đôi nam nữ tới, hai mắt lập tức tỏa sáng, trong đó một nữ tu dẫn đầu đón hướng đôi nam nữ bay tới, cũng dừng trước người đó một trượng, ôm quyền hành lễ đối phương.
“Lâm tiên tử, các ngươi tới rồi!”
“Bạch tiên tử” Thiếu nữ nhìn thấy người tới, khẽ mỉm cười, đáp nhàn nhạt.
Đối nam nữ này không phải ai khác mà chính là Lâm Nguyệt và Diêm Tinh Vân. Bây giờ cách lúc họ rời đảo Đông Cực đã qua ba tháng, dưới yêu cầu mãnh liệt của Diêm Tinh Vân, ba tháng này nàng liên tục cùng Diêm Tinh Vân đi khắp mọi nơi, dọc đường đi các nàng tựa như khác du lịch vậy, thấy đâu thú vị thì tới đó chơi, gần như sắp đi dạo hết cả Nội Hải rồi, cũng góp nhặt được không ít đồ tốt.
Bởi vậy, hành trình cứ trì hoãn mãi, mãi cho tới mười này trước, họ mới tới Thành Vực Sâu này.
Thành Vực Sâu được thiết lập ở Vực Sâu Nội Hải là cửa ngõ vào thành thị của người tu chân, thành phố này cũng khác hẳn những đảo nhỏ khác, bởi vì nơi này chỉ có người tu chân tới, mà người phàm thì không xuất hiện ở đây.
Thành Vực Sâu, nghĩa giống như tên, là được tạo dựng ở Vực Sâu Nội Hải, vực Sâu Nội Hải là nơi hung hiểm nổi tiếng Nội Hải, nhưng cũng là vùng đất giàu có trong mắt người tu chân, ở Vực Sâu Nội Hải, khắp nơi đều là bảo vật, bất kể là linh hoa linh thảo, hay một ít pháp bảo thượng cổ hoặc linh vật trời đất, bên trong cái gì cũng có, chỉ cần người có vận khí tốt, thì có thể tìm được đồ tốt trong đó.
Chính bởi thế, nên tất cả mọi người biết rõ ở Vực Sâu Nội Hải nguy hiểm vô cùng, nhiều người mạo hiểm vẫn tới không ngừng, cứ thế mấy ngàn năm qua, cửa cửa vào vực Sâu Nội Hải đã thành một thành Vực Sâu, mà ngoài một ít thế lực mở cửa hàng ở đây, thì phần lớn tu sĩ tới đây cũng vì tới mà tìm bảo vật.
Mười ngày trước, Lâm nguyệt và Diêm Tinh Vân đi tới trong này, sau đó thăm dò tình hình, gặp được một nữ tu Kim Đan tên Bạch Phương, Bạch Phương này biết rõ họ muốn đi vào thành Vực Sâu thám hiểm, đã mời họ cùng nhau đồng hành.
Lúc ấy Lâm nguyệt đồng ý, ngày hôm nay, đúng là ngày nàng ước hẹn với họ.
“Lâm tiên tử quả nhiên là người giữ lời” Bạch Phương nhìn Lâm Nguyệt khẽ mỉm cười, sau đó ánh mắt lạnh rơi vào trên người Diêm Tinh Vân bên cạnh, khẽ nhíu mày nói, “Lâm tiên tử, vị công tử này, chẳng lẽ cũng cùng chúng ta đi vào sao?”
“Đúng” Lâm nguyệt khẽ gật đầu.
“Lâm tiên tử, xin thứ cho bổn tiên tử nhiều lời” Thấy Lâm nguyệt gật đầu, sắc mặt Bạch Phương lập tức hơi khó coi, nói, “Lâm tiên tử đã từng tới Vực Sâu Nội Hải chưa?”
“Chưa bao giờ”
“Lâm tiên tử, ngươi đừng trách bổn tiên tử nói chuyện khó nghe, trong Vực sâu Nội Hải này hung hiểm nổi tiếng, nghĩ tới chắc ngươi cũng đã từng nghe rồi, mặc dù vị công tử này bổn tiên tử không rõ quan hệ giữa hắn và Lâm tiên tử thế nào, vốn dĩ với tu vi hiện giờ của vị công tử này, muốn đi vào chỗ hung hiểm đó, thật sự không ổn lắm…” Bạch Phương nhàn nhạt nói ra, ánh mắt nhìn Diêm Tinh Vân hơi kỳ lạ.
Thực ra trong lòng nàng ta thật sự lo lắng không phải là an nguy của Diêm Tinh Vân, mà nói vậy chẳng qua chỉ lấy cớ thôi!
Nàng ta thật sự lo lắng Lâm Nguyệt mang theo vị tu sĩ trúc cơ Diêm Tinh Vân này, đến lúc đó sẽ trở thành gánh nặng của họ, hơn nữa nàng ta sở sĩ mời Lâm Nguyệt đi cùng chỉ là vì vừa ý với tu vi Lâm Nguyệt thôi, nàng ta cũng không biết Lâm Nguyệt ẩn giấu tu vi, nàng ta chỉ cho ràng Lâm Nguyệt cũng giống nàng ta, có tu vi Kim Đan hậu kỳ, vì thế nàng ta mới mời Lâm nguyệt đi cùng.
Dù sao nếu tu vi Lâm Nguyệt cao hơn nàng ta, dĩ nhiên nàng ta không yên tâm đồng hành với Lâm nguyệt, còn nếu tu vi lâm Nguyệt quá thấp, nàng ta lại thấy chướng mắt, phải cùng tương đương tu vi với nàng ta, dĩ nhiên chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn cả.
Đương nhiên, vị Diêm Tinh Vân có tu vi Trúc cơ kỳ này tự dưng nàng ta coi chẳng là gì hết.
“Không sao hết, nếu là người ta mang đến, dĩ nhiên là do ta tự bảo vệ rồi” Lâm Nguyệt dĩ nhiên biết rõ tâm tư Bạch Phương, cũng không vạch trần, chỉ đáp nhàn nhạt.
Bạch Phương nghe thấy lời Lâm Nguyệt, sắc mặt lại khó coi, nói, “Lâm tiên tử lỗ mãng như thế, chẳng lẽ không sợ đến lúc đó vị công tử này gặp chuyện không may bên trong sao?”
“Nếu bổn tiên tử đã dám dẫn người vào, dĩ nhiên sẽ có cách đối phó, không nhọc Bạch Tiên tử hao tâm tổn trí!” Thấy Bạch Phương vẫn dây dưa không dứt, vẻ mặt Lâm Nguyệt lập tức lạnh xuống.
Còn Diêm Tinh Vân thì đen mặt lại, lạnh lùng nhìn Bạch Phương một cái, nữ nhân này không biết sống chết, cũng dám ghét bỏ hắn trước mặt bé con, ngầm nói hắn vướng víu sao? Quả thật muốn chết rồi!
Nếu không phải tu vi hắn vẫn chưa khôi phục, nữ nhân ở đó tùy ý làm càn trước mặt hắn thế sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Diêm Tinh Vân oán hận mãi, hận ý với những người phấn Y Cung lại sâu thêm.
Nếu không phải những nữ nhân Phấn Y Cung kia, hắn đường đường là thiếu chủ Vân Bảo sao phải rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như bây giờ chứ?
“Nếu Lâm tiên tử đã khẳng định như thế, ta dĩ nhiên không còn lời nào để nói nữa, nhưng nếu đến lúc đó có xảy ra chuyện gì bên trong, hy vọng Lâm tiên tử đừng có trách ta chưa nói đó” Bạch phương thấy Lâm Nguyệt quyết ý dẫn Diêm Tinh Vân đi theo, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng biết mình không thay đổi được quyết định của đối phương, đành phải nhỏ giọng nói một câu dứt khoát, tính là đồng ý để Diêm Tinh Vân gia nhập.
“Bạch tiên tử yên tâm đi, nếu thật có chuyện gì, bổn tiên tử cũng sẽ không trách tội các vị đâu” Lâm Nguyệt nói thản nhiên, “Các vị đừng lo, nếu thật sự không yên tâm, bổn tiên tử cũng không đồng hành cùng các vị làm gì rồi”
Thực ra ngay từ đầu Lâm nguyệt cũng không muốn kết bạn đồng hành, ý định của nàng là mang theo Diêm Tinh Vân đơn độc hành động, chỉ là nghĩ sau này bản thân mình chẳng hiểu rõ Vực Sâu Nội Hải, vì thế mới đồng ý với lời mời của đám Bạch Phương, chỉ là hiện tại đối phương lại dám xem thường Diêm Tinh Vân, nàng tự nhiên sẽ không muốn cùng đồng hành với đám này nữa.
Bạch Phương nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, lúc đầu thì sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức khó coi vô cùng, trong mắt chợt lóe lên tức giận, chẳng qua tâm cơ nàng ta thâm trầm, hơn nữa lại nhìn trúng tu vi Lâm Nguyệt, lập tức không biểu hiện ra ngoài, mà ngược lại cười bảo, “Lâm tiên tử nói thế, bổn tiên tử cũng chỉ vì lo cho sự an nguy của vị công tử này mà thôi, cũng chẳng có ý gì khác, nếu Lâm tiên tử đã quyết định dẫn vị công tử này đi cùng, vậy thì được rồi, có Lâm tiên tử cam đoan trước, ta dĩ nhiên cũng yên tâm”
“Đa tạ ý tốt của Bạch tiên tử, ta nghĩ, chúng ta vẫn nên tách nhau ra để hành động thì hơn” Lâm Nguyệt cười nhạt, trong mắt chợt lóe lên lạnh lùng. Lâm Nguyetj vốn đã quyết định đi cùng đám Bạch Phương, nhưng sau khi nàng nhìn thấy người tu sĩ từ cách đó không xa đi tới, trong lòng trầm xuống, cự tuyệt yêu cầu đồng hành với Bạch Phương luôn.
“Lâm tiên tử..”
Bạch Phương thấy Lâm nguyệt đột nhiên cự tuyệt đi cùng, vội vàng mở miệng giữ lại, chỉ tiếc Lâm nguyệt đã quyết định, tự dưng sẽ không đổi ý nữa, nàng chỉ đành xin lỗi Bạch Phương một cái, sau đó dẫn Diêm Tinh Vân xoay người đi thẳng tới cổng chính.
Bạch Phương nhìn theo bóng lưng Lâm