Hai người lại phi hành một đoạn đường, Lâm Nguyệt lại tản ra thần thức thăm dò hải vực chung quanh lần nữa, quả nhiên hoàn cảnh chung quanh cũng không có bất kỳ thay đổi nào, trong không khí nguyên tốt hỏa vẫn nồng nặc, thậm chí còn đậm hơn trước một chút.
Đập vào mắt có thể nhìn được, chỉ thấy một mảng hải vực nhìn vô cùng tối tăm màu xám, không có bất kỳ vật tham chiếu nào, nếu không phải cảm giác trong không khí nguyên tốt hỏa dày lên khác hẳn, Lâm Nguyệt hoài nghi mình có phải đã đứng nguyên tại chỗ không hề động tý nào không nữa.
“Diêm Tinh Vân, huynh có cảm giác được nguyên tốt hỏa vừa rồi lại càng đậm hơn trước không?” Dựa vào độ dày nguyên tố hỏa trong không khí để phân biệt vị trí hiện tại của mình, cảm giác phân biệt quá yếu, Lâm Nguyệt với phán đoán của mình của không chắc lắm, không kìm được hỏi.
Mặc dù hiện tại tu vi Diêm Tinh Vân thấp đi, nhưng hắn vốn còn thần thức, hơn nữa lâm Nguyệt có thể cảm giác được, thần thức Diêm Tinh Vân mạnh hơn nàng nhiều, có Diêm Tinh Vân hỗ trợ, họ cũng không đến mức bị mất đi phương hướng.
“Đúng là có nồng nặc hơn trước chút, nếu không cẩn thận phân biệt, chỉ sợ cũng không cảm giác được” Diêm Tinh Vân đánh giá chu vi, gương mặt tuấn tú trầm xuống, “Bé con, ở đây ta có cảm giác rất nguy hiểm, nàng cẩn thận một chút”
“huynh có cảm thấy, có phải chúng ta đang bị nhốt vào trong trận pháp không?”
“Đây không giống trận pháp, chỉ tiếc ở đây tựa hồ có tác dụng áp chế thần thức, không nhìn thấy trăm dặm bên ngoài” Diêm Tinh Vân trầm mặc một lúc, mở miệng nói ra.
“Không phải trận pháp, vậy cảm giác của chúng ta cảm ứng không nhầm, ta cũng không cảm giác được bất kỳ khác thường nào, tiếc là hoàn cảnh nơi này giống nhau, không có bất kỳ dấu hiệu nào, nếu không cũng không tới mức phiền phức như thế”
Lâm Nguyệt lấy ra một ngọc giản, áp vào chính giữa, quan sát một lát rồi nói, “Trong ngọc giản có ghi lại, cây táo hồng Kim xuất hiện ở ngay cửa ra vào của Vực Sâu Nội Hải, sau đó chếch về hướng tây chừng bốn trăm dặm, ngọc giản này là năm đó dì vô tình có được, đáng tiếc nội dung bên trong ẩu quá mức, chẳng ghi rxo chỗ có cây táo hồng kim, hơn nữa đã mấy chục năm trôi qua, chẳng biết cây táo hồng kim có còn đó không nữa…”
“Cái này phải dựa vào vận may mà tìm, thật không dễ có, tính ra, độc tố trong người ta muốn giải được cũng không nhất thiết phải cần cây táo hồng kim, cunbgf lắm thì tới lúc đó nghĩ cách khác là được”
Chuyện có tìm được cây táo hồng kim không, Diêm Tinh Vân chẳng để tâm lắm, trong lòng hắn, chỉ cần có lâm nguyệt bên cạnh, thì chính là những ngày vui sướng nhất trong đời hắn rồi, cần gì chuyện có tìm được cây táo hồng kim không, hắn và người khác khác nhau, dù cho độc tố trong cơ thể không giải được, hắn cũng sẽ không chết.
Đương nhiên, những lời này hắn chẳng cách nào nói ra với Lâm Nguyệt được, có một số việc mặc dù hắn suy đoán là Lâm Nguyệt đã biết một chút, nhưng giờ Lâm nguyệt còn quá yếu, vẫn chưa tới lúc tiếp xúc với những chuyện đó, có một số việc, hiện tại nàng biết rõ cũng chẳng có chỗ tốt nào, ngược lại càng khiến nhiễu loạn tinh thần, bất lợi với tu luyện.
“mặc kệ là thật hay giả, cần phải xem qua mới biết được” Lâm Nguyệt hơi nhíu mày, nhìn về xa xa, nói thản nhiên, “Phương hướng trước của chúng ta không sai, cứ tiếp tục đi lên trước, xem có phát hiện ra chút gì không”
“Bé con, nàng không biết ở đây có chút kỳ lạ hay sao/’ Diêm Tinh Vân nhìn sóng lớn trào lên mãnh liệt dưới chân, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la mờ mịt, đột nhiên mở miệng nói ra.
“Kỳ lạ ở chỗ nào?” Lâm nguyệt hơi nghi ngờ ngạc nhiên nhìn Diêm Tinh Vân.
“Ở đây hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ tới thám hiểm, lại chẳng để lại bất cứ dấu vết nào…”
Nghe những lời Diêm Tinh Vân nói, trong lòng Lâm Nguyệt đột nhiên giật mình, nhíu mày đánh giá một lát, xác định ở đây thật sự chẳng có chút dấu vết nào của tu sĩ để lại cả.
Theo lời Đông Cực Băng nói, ở vực sâu Nội Hải này ngàn năm trước đã được người ta phát hiện ra, qua nhiều năm vậy, tu sĩ tiến vào đây tìm bảo vật không ít, hơn nữa có nơi còn có cả giang hồ, bất kể là giữa tu sĩ đánh nhau, hay là đánh với yêu thú, cũng sẽ không ít.
Hiện tại dám đi vào nơi này thám hiểm để tìm bảo vật tu sĩ ít nhất phải từ Kim Đan kỳ trở lên, thậm chí cũng có không ít tu sĩ nguyên anh tới, những đấu pháp của tu sĩ cao cấp này, đâu chỉ kinh thiên động địa? Nhưng ở trong hải vực lại chẳng để lại chút dấu vết nào cả, dùng thần thức thăm dò xuống dưới, thậm chí cả vật sống cũng không thấy, thật có chút quỷ dị.
Hơn nữa nói đi nói lại, nơi này là Hải Vực, dấu vết đánh nhau không để lại cũng là bình thường, nhưng ở đây cảnh sắc giống y nhau, qua nhiều năm vậy, chẳng lẽ không có tu sĩ khác đi ngang qua đây, cố ý để lại dấu hiệu sao?
Bay trên không Hải vực, rất dễ mất phương hướng, đạo lý này cả Lâm Nguyệt là tu sĩ tới từ bên ngoài cũng hiểu cả, huống chi là những tu sĩ bản địa Nội Hải? Hơn nữa ở đây không có bất kỳ tung tích những tu sĩ kia để lại, chỉ sợ còn có nguyên nhân khác.
“nếu ta đoán không nhầm, những thứ quái dị này, cần liên quan tới địa hảo bạo phát dưới Hải vực, cho dù tu sĩ có để lại dấu hiệu, sau thời gian hảo bạo phát nhất định, nhưng dấu vết đó chắc chắn cũng bị xóa đi!” Diêm Tinh Vân nhíu mày nói ra nhàn nhạt.
Với lời Diêm Tinh Vân nói, Lâm Nguyệt khẽ gật đầu, tán thành suy nghĩ của hắn, “Chẳng trách mà nhiều năm qua, tu sĩ đi vào nơi này vô số mà bên ngoài vẫn chẳng có bản đồ chi tiết liên quan tới Vực Sâu Nội Hải, hơn nữa ở đây có nguy hiểm gì cũng không ai biết, chỉ sợ những tu sĩ đó chết đi cũng đều liên quan tới hỏa bạo phát mà chết, còn sống thì lại vì bỏ lỡ thời gian lửa bộc phát, nên chẳng biết chuyện gì”
“Hẳn là đúng vậy rồi, nếu chúng ta không phát hiện ở nơi này có số lượng nguyên tố hỏa cực lớn, còn tưởng phiến hải vực này cất dấu nguy hiểm nào lớn vậy chứ?”
“Đúng”
Lâm Nguyệt khẽ thở dài một hơi, trong lòng lại thêm hiểu và đề phòng với vự sâu Nội hải nhiều hơn. Nàng có thể phát hiện nhanh nới này không đổi, là có liên quan tới tài liệu kiếp trước ở thế kỷ hai mốt nàng đã từng xem qua có liên quan tới núi lửa hoạt động, nếu không nàng cũng không liên tưởng tới phần này.
Ở giới tu chân, tuy thủ đoạn tu sĩ thần thông quảng đại, nhưng hiểu biết với địa lý thì lại không bằng thời đại công nghệ cao của thế kỷ hai mốt kia, ở trong đó, họ sẽ được tiếp xúc với núi lửa, thậm chí còn lợi dụng trận pháp mang núi lửa dẫn tới nền đất sâu, để họ dùng luyện khí luyện đan, ở trên đất bằng, họ cùng từng gặp qua miệng núi lửa, nhưng họ lại không biết, núi lửa ẩn sâu trong lòng đất này, chẳng phải chỉ có thể phun trào trên mặt đất mà thôi, mà có thể ở một nơi đặc biệt nào đó, cũng sẽ chủ động phun trào. Chẳng hạn như dưới đáy biển.
Lâm Nguyệt lúc ở thế kỷ hai mốt chỉ biết ở tận sâu dưới đáy biển giấu không ít núi lửa, thời điểm núi lửa phun trào, sẽ hình thành một loại như bão, tạo thành tai họa thật lớn.
“Bé con, mấy phụ nhân theo dõi, nàng định tính toán xử lý thế nào?” Cảm giác được phía sau có mấy linh lực dao động mờ mịt, mắt tím Diêm Tinh Vân chợt lóe lên lạnh lẽo, bỗng truyền âm nói.
“Những kẻ đó có thể theo tới hiện giờ, chắc cũng chẳng có ý tốt gì, một lúc tìm cơ hội giết là được” Lâm nguyệt nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên tia chán ghét, đối với những kẻ đầy bất lương này, những kẻ chỉ thích giết người đoạt bảo ấy, Lâm nguyệt chẳng có cảm tình gì cả.
Nàng vốn không phải là một người tốt, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, người chết trong tay nàng không ít, hai tay nàng đã sớm dính đầy máu, nàng vốn không sợ bị giết, chỉ là không thích lạm sát kẻ vô tội thôi, nhưng nếu những người đó ngứa mắt thích chọc tới nàng, nàng dĩ nhiên sẽ không chùn tay.
“Được, nhưng cũng đừng vội ra tay, xem trước một chút rồi mới nói, nơi này không phải là nơi ra tay tốt, ta sợ linh lực dao động sẽ dẫn tới núi lửa bộc phát”Diêm Tinh Vân rất hài lòng với quyết định của Lâm Nguyệt, với hắn mà nói, người dám khiêu khích tới hắn đều đáng chết cả.
Nghe xong lời Diêm Tinh Vân, sắc mặt Lâm Nguyệt bỗng thay đổi, hít mạnh một hơi, nói, “Diêm Tinh Vân, huynh nói đúng, phía trước chỗ này có tu sĩ chết, chắc là do đấu pháp trong này, khiến hỏa bạo bộc phát mới chết, nếu ta nói không nhầm thì nơi này tuyệt đối không thể dễ đấu pháp với người ta được, nếu không hậu quả không lường nổi đâu!”
Diêm Tinh Vân ngẩn ra, sắc mặt cũng hơi thay đổi, sau đó nặng nề gật gật đầu. Cảm giác được ở đây có linh lực dao động càng ngày càng lợi hại, Lâm Nguyệt và Diêm Tinh Vân cùng liếc nhìn nhau, sau đó hai người không trì hoãn nữa, tiếp tục bay đi về phía trước.
Ngay sau khi Lâm Nguyệt và Diêm Tinh Vân rời đi khoảng nửa nén hương, ngay chỗ họ vừa đứng, xuất hiện mấy độn quang, người cầm đầu đúng là tu sĩ nguyên anh mà Lâm Nguyệt để ý thấy ở ngay lối vào Vực Hải, giờ phút này đi bên cạnh bà ta còn có nữ tu tên Bạch Phương đã mời lâm Nguyệt đi cùng trước.
“Bọn họ đi rồi, sư thúc, người nói xem bọn họ có phải đã phát hiện ra chúng ta rồi không?” Bạch Phương cầm trên tay pháp khí hình tròn, nhíu nhíu mày quay đầu hỏi tu sĩ nguyên anh này.
“Không thể nào, bọn họ chẳng qua chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ thôi, còn thằng nhóc kia cũng chỉ có tu vi Trúc cơ kỳ, sao mà có thể phát hiện ra thuật ẩn thân của bản tôn chứ?” Nữ tu Nguyên anh này lạnh lùng nói, thần thái cực kỳ không vui.
“Nhưng sư thúc à, hiện giờ chúng ta cũng hết cách phát hiện ra vị trí của bọn họ mất rồi” Bạch Phương nhìn pháp khí vòng tròn trong tay, nói, “Bàn giam linh đã mất dấu hiệu truy tung họ rồi, hiện tại chúng ta muốn tìm họ chỉ sợ rất khó”
“Không thể nào” nghe xong lời Bạch Phương nói, nữ tu nguyên anh này sắc mặt sầm xuống, đưa ta ra chụp lấy bàn giam linh trên tay Bạch Phương lăng không lên rồi nhìn cẩn thận.
Một lúc sau, sắc mặt càng thêm khó coi vô cùng ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng nói, “Quả nhiên là hết cách phát hiện ra vị trí bọn họ rồi, nhưng bọn họ muốn chạy sao? Không dễ vậy đâu! Phía trước ở bên ngoài bản tôn đã để lại ấn ký thần thức trên người họ rồi, chỉ cần cự ly gần một chút bản tôn có thể tìm được bọn chúng!”
“Sư thúc, vì sao người cứ nhất định phải tìm được vị nữ tu họ Lâm kia chứ? Nếu mà con không nhầm thì người đó hẳn là đệ tử Đông Cực Cung, người như vậy, chúng ta cần gì phải chọc vào chứ?”
Bạch Phương với chuyện nữ tu Nguyên anh để mắt tới lâm Nguyệt thấy hơi khó hiểu, dù sao ngày xưa sư thúc cũng vốn không chọc vào đệ tử đại môn phái này, mà cái