Đông Cực Hải, là vùng cực tây tiếp giáp trên Hải Vực, có tất cả hơn mười hòn đảo hoang vu lớn nhỏ khác nhau, trong những đảo nhỏ này, chỉ có mấy đảo còn lớn, diện tích chừng mấy trăm dặm.
Nơi này là chỗ giao giới hoang hải cực tây của Đông Cực Hải, cả cái Hải Vực này đã hỗn loạn không chịu nổi, phần đông mãnh thú, thậm chí cả ở trên một số ít đảo trong rừng rậm cũng có dấu chân mãnh thú, hơn nữa ở đây hung hiểm vô cùng, hơn nữa linh khí cực mỏng, bình thường cực ít người giao thiệp tới tận đây.
Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, trên bầu trời là một màu xanh biếc. Một thiếu niên có dung mạo tuyệt sắc đang ôm một thiếu nữ tuyệt sắc ngủ say chậm rãi đi vào Hòn đảo lớn nhất nằm giữa trung tâm Hải vực này.
Đảo này là đảo trung tâm, diện tích lớn nhất, trên đảo có mảng rừng rậm rạp trải dài mấy trăm dặm, đã qua mấy ngàn năm ở trên đảo này có cực ít tu sĩ tới nơi này, bởi vậy, thật sự xưng bá trên đảo này phần đông là mãnh thú.
Nơi này là thiên hạ mãnh thú, ngày thường có các loài mãnh thú chiếm giữ một phương, khoanh tròn địa bàn rừng rậm thuộc khu vực của mình. Đây cũng là thế giới cá lớn nuốt cá bé, mãnh thú trên đảo nhỏ, sau khi cảm giác được hơi thở thiếu niên, cả phiến rừng rậm khổng lồ trong nháy mắt bùng lên, mãnh thú trong rừng phát ra tiếng gầm hung dữ làm rung chuyển cả cánh rừng, như bất mãn và kháng nghị với kẻ xâm lược, chỉ là những mãnh thú này gầm thét lại cảm giác được hơi thở cường đại tràn ngập của người thiếu niên, nhanh chóng yên lặng xuống.
Những thú dữ này mặc dù linh trí chưa mở, nhưng với nguy hiểm thì cực nhạy bén, lúc cảm giác được khí tức cường đại của kẻ xâm lược này, biết rõ người tới không phải là kẻ chúng có thể chọc vào, vì thế đã nhanh chóng tản ra, thậm chí có số ít tới gần thiếu niên, không kịp chạy trốn, chỉ đành nằm phục trên mặt đất, toàn thân lạnh run rẩy sợ gây họa sát thân, vốn không dám phát ra âm thanh nào.
Thiếu niên ôm lấy thiếu nữ đi sâu vào tận trong rừng rậm, ở trong một sơn cốc đầy chim hót hoa nở, để thiếu nữ xuống, sau đó mở ra một động phủ, hơn nữa đem cây to nhất vây chung quanh, sau khi làm xong những thứ này, thiếu niên mới dẫn thiếu nữ vào trong động, ngừng lại hoàn toàn.
Sau đó thiếu niên mỗi ngày đều ngồi đợi bên cạnh thiếu nữ, lúc thì ân cần rót linh lực vào săn sóc kinh mạch cho thiếu nữ, lúc thì cắn nát đầu ngón tay để rót máu lên mi tâm thiếu nữ, để đối phương chậm rãi hấp thu.
Ngoài những thứ này ra, thiếu niên còn tự mình bày trận dưỡng hồn, cũng rót linh lực và máu tươi của mình để duy trì trận dưỡng hồn với điều kiện cực kỳ hà khắc, điều kiện duy nhất để duy trì nó vận chuyển là lấy linh lực và máu tươi của bản thân làm chất dinh dưỡng, để trận dưỡng hồn hấp thu linh lực và máu huyết của hắn, rồi đem chuyển hóa toàn bộ linh lực và máu huyết thành tia sự sống, để người nằm trong trận hấp thu.
Mà mỗi lần trận dưỡng hồn hấp thu linh lực và máu huyết, người bày trận sẽ suy yếu một chút, hơn nữa trong quá trình bị hấp thu, thân thể sinh ra đau đớn khôn cùng, phần đau đớn này cứ phảng phất như đến từ sâu trong linh hồn, phảng phất như linh hồn bị xé nứt sinh ra đau đớn vậy.
Mỗi một lần là một lần đau như thế, chẳng khác gì cực hình! Mỗi ngày trận dưỡng hồn hấp thu hai lần, mà mỗi lần hấp thu chất dinh dưỡng, người bày trận sẽ phải chấp nhận nỗi thống khổ linh hồn bị xé nát.
Cứ thế mỗi ngày trôi qua, mỗi lần thiếu niên bị đau đớn cực độ, thậm chí còn tàn khốc hơn cả lăng trì (xẻo từng miếng thịt), cực hình như thế, quả thật khó mà tưởng tượng ra nổi, cứ lần nào cũng bị hành hạ sống dở chết dở, nếu không phải là người có lòng cực kỳ kiên định thì vốn không cách nào kiên trì cho nổi.
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, sắc mặt thiếu niên càng ngày càng tái nhợt tiều tụy. Nhưng bất kể thế nào thiếu niên vẫn mãi kiên định bảo vệ bên thiếu nữ, lúc tinh thần tốt lên cũng sẽ kể một ít chuyện cũ cho thiếu nữ nghe, lần nào hắn cũng đang nói chuyện cùng thiếu nữ, ánh mắt nhìn về nàng đều cực kỳ dịu dàng, không có tý tia mất kiên nhẫn nào cả,lại càng không có tý phiền chán nào.
Thỉnh thoảng, lúc đang nghĩ tới chuyện vui vẻ, thậm chí thiếu niên còn nở nụ cười rõ tươi, cứ việc nụ cười tươi ấy nở trên gương mặt gầy gò tái nhợt kia, nhìn mà thật chua xót cả cõi lòng. Thời gian trôi qua như nước chảy, thế mà sắp tròn một năm rồi. Đã một năm qua, thiếu nữ ngủ say dần xuất hiện chút thay đổi, vào thời điểm ba tháng, da thịt tái nhợt khô héo kia của thiếu nữ bắt đầu xuất hiện bóng loáng, sáu tháng sau, thiếu nữ dần xuất hiện tia sự sống, sau chính tháng, mạch thiếu nữ bắt đầu đập yếu ớt đến cực điểm.
Còn thiếu niên trong thời gian trôi qua cũng thay đổi cực lớn, từ lúc mặt bắt đầu tiều tụy cho tới tốc độ mắt thường thấy được tiếp tục gầy xuống, sau nửa năm, cả người hắn gần như chỉ còn da bọc xương, mà chín tháng sau hắn dần bắt đầu cảm giác được mệt mỏi, tinh thần ngày càng kém, thậm chí trở nên rất buồn ngủ.
Gương mặt vốn tuyệt mỹ tinh xảo của hắn cũng có thay đổi cực lớn, do mất lượng máu quá lớn, nên khiến da thịt như mất đi vẻ bóng loáng khỏe mạnh, da trở nên vàng khô, gầy gò quá độ, khiến thoạt nhìn cả người hắn như một bộ xương, trông cực kỳ dọa người.
Chỉ là theo thời gian trôi đi, tình hình thân thể thiếu nữ ngày một tốt lên, còn thiếu niên càng ngày càng suy yếu hơn, nhưng mặc dù thân thể thiếu niên suy yếu tới mức như sắp chết vậy, song đôi mắt tím kia của hắn lại càng sáng hơn, đặc biệt là vào tháng cuối cùng kia, thiếu niên gần như không rời khỏi thiếu nữ tý nào, hắn liên tục bảo hộ bên nàng, nhìn gương mặt càng ngày càng có sức sống kia của nàng, không rời đi được phút nào.
“Diêm Tinh Vân, bản tôn cho ngươi một cơ hội cứu nàng, chỉ là ngươi phải trả một giá đắt là dùng tất cả tình cảm và ký ức của ngươi, đi vào luân hồi lần nữa lại lần nữa trở lại bên cạnh bản tôn, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ quên nàng, ngươi có bằng lòng không?”
“nếu ngươi không muốn, bản tôn cũng chẳng so sso chuyện ngươi lần này suýt nữa gây tội ác phá hủy thế giới này, bản tôn cho ngươi cơ hội, hiện giờ ngươi theo bản tôn về Minh giới…”
Thiếu niên yên lặng nhìn thiếu nữ, bên tai vẫn vang lên quanh quẩn những lời Minh Vương nói hôm đó, chỉ là, khi nhìn thấy thiếu nữ xuất hiện sự sống, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Bé con, ta đã nói với nàng rồi, ta nguyện vĩnh viễn đợi bên cạnh nàng, hiện giờ, ta lại thất hứa mất rồi, chỉ là lúc này đây lại khác hẳn với lúc trước, lúc này đây là ta chính mình cam tâm tình nguyện…”
“Nếu nàng tỉnh lại, phát hiện không thấy ta, xin đừng trách ta, bởi vì ta thật sự yêu nàng…”
“Có lẽ sau khi nàng tỉnh lại sẽ cảm thấy ta nhu nhược, không dám gặp nàng, lại không chào mà biệt, nhưng xin hãy tha thứ cho ta, bởi vì ta không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ta, nàng xinh đẹp như thế, như ta bây giờ, sao alij xứng với nàng chứ?”
“Ta biết rõ nàng cũng không phải là người hay thay đổi, nhưng xin nàng hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta, bởi vì ta không muốn trong trí nhớ của nàng lại lưu lại vẻ khó coi hiện giờ của ta, ta chỉ muốn trong lòng nàng, ta mãi mãi vẫn là tuấn mỹ vô song, bất kể là bề ngoài hay tu vi, đều là Diêm Tinh Vân ngang tài ngang sức với nàng…”
“Chỉ có vậy ta mới xứng thành bạn song tu của nàng…”
“Bé con à, nàng ngủ say đã lâu rồi, tới khi nào thì nàng mới tỉnh lại đây”
“Có lẽ, ta không thể tiếp tục ở lại nơi này cùng nàng được nữa…”
“Bé con, ta thật sự rất luyến tiếc nàng…”
Thiếu niên nhìn thiếu nữ, cảm thụ được hơi thở đang dần khôi phục yếu ớt của thiếu nữ, ánh mắt dịu dàng tới mức sắp chảy thành nước vậy, hắn cứ tham lam như thế, kinh ngạc nhìn bộ mặt tuyệt mỹ ngủ say của thiếu nữ, cứ lẩm bẩm lầm bầm mãi, nói ra những lời dịu dàng mà đầy quyến luyến, lại khiến người khác nghe mà thấy chua xót tận cõi lòng.
Cứ thế chẳng rõ bao lâu cuối cùng đã tròn một năm, ngày tháng cuối cùng ấy cũng tới. Hôm đó, thiếu niên vẫn bảo vệ bên cạnh thiếu nữ như cũ, nhìn thiếu nữ đã thở như người thường, sau khi lại nói lầm bầm ít lời với nàng, rồi cuối cùng lưu luyến không rời đứng lên, sau đó lảo đảo thân thể, chầm chậm đi ra khỏi động phủ.
“Quỷ Ngũ…” Thiếu niên nhìn cái nơi mình ở một năm, sơn cốc quen thuộc tới vô cùng gọi khẽ.
“Thiếu chủ…”
Một bóng đen lóe ra, Quỷ Ngũ xuất hiện trước cửa động.
“Quỷ Ngũ, ta phải đi rồi, ngươi phải bảo vệ nàng thật tốt đó…”
“Thiếu chủ…” Quỷ Ngũ nhìn thiếu niên một năm trước còn tuyệt thế phong nhã hào hoa, mà giờ đã thành bộ dạng thế này, trong lòng chua xót mãi, giọng cũng không kìm được nghẹn ngào.
Một năm trước, lúc Diêm Tinh Vân tới đây không lâu, hắn dưới sự giúp đỡ của Bảo Chủ tũng tới nơi này. Mà giờ đã một năm trôi qua, hắn tận mắt nhìn thấy Đại thiếu chủ phong nhã từng ngày gầy gò, tiếp tục suy yếu, hắn nhìn thấy ngài ấy dần tiều tụy, càng ngày càng khó coi, cuối cùng biến thành bộ dạng như hiện giờ.
Hắn từ nhỏ được Vân Bảo bồi dưỡng trở thành hộ vệ bên Diêm Tinh Vân, hắn không hiểu, vì sao thiếu chủ lại sẽ bảo vệ một cô gái tên Lâm Nguyệt như thế, vì nàng ấy, chẳng tiếc mạo hiểm xuyên qua thời không loạn lưu, đi vào một đại lục không rõ, hiện giờ lại vì nàng mà biến thành bộ dạng hiện giờ.
“Quỷ Ngũ, đồng ý với ta, nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt…”
“Vâng, thiếu chủ…” Quỷ Ngũ không đành lòng nhìn vị thiếu niên gầy trơ xương trước mắt, cố nén chua xót trong lòng, nghẹn ngào đáp lại.
Được Quỷ Ngũ hứa hẹn, cuối cùng Diêm Tinh Vân cũng yên tâm chút, hắn lưu luyến không rời quay đầu nhìn thoáng qua tận sâu trong động, nơi thiếu nữ nằm, mãi lâu sau mới chậm rãi thu mắt lại, chậm rãi rời khỏi động.
“Bé con, rất xin lỗi…”
Đứng trong sơn cốc, Diêm Tinh Vân suy yếu tựa vào người Quỷ Nhất chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khẽ gật nhẹ đầu với Quỷ Nhất. Quỷ Nhất vừa nhận được chỉ thị, cẩn thận bế Diêm Tinh Vân lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi sơn cốc cư ngụ một năm này.
Mà giờ khắc này Lâm Nguyệt ở trong động vẫn ngủ say yên tĩnh, ý thức nàng đã sớm bắt đầu thức tỉnh từ nửa năm trước, chỉ là không cách nào cảm ứng được tất cả bên ngoài mà thôi.
Sau khi nàng có ý thức, nàng mới phát hiện ra mình đang chìm trong vùng đen tối, chung quanh tất cả đều là màn sương đen kịt, ở đây đen đặc vô cùng, lại trống trải vô cùng, ở chỗ này, chỉ có nàng với hình thức hồn phách tồn tại như sinh linh.
Ý thức nàng vừa tỉnh, ký ức trống rỗng, cứ như một đứa trẻ vậy, thậm chí chẳng nhớ nổi cái gì. Nàng chỉ ở trong vùng đất trời này, du tẩu phiêu đãng không ngừng.
Ngay từ đầu, nàng đã chết lặng, rồi lại bị ý thức vô ý bồng bềnh, nhưng dần dần, thời gian trôi qua lâu, nàng bắt đầu có chút cảm giác.
Nàng bắt đầu cảm giác cô đơn, sau đó thấy lạnh, loại lạnh này, càng ngày càng mãnh liệt, dần ngập tràn cả hồn phách, sau đó nàng cảm