Bầu trời xanh lam ngập tràn hoa tươi, từ xa nhìn lại thấy cảnh này đẹp như mộng như ảo, trong không khí ngập nồng nặc mùi hương hoa, độc tố kịch liệt đó chỗ nào cũng có, cho dù tư mặc ly có phóng thích toàn bộ ma khí ra, vẫn không cách nào ngăn được những độc tố kia ăn mòn.
Cảm giác công pháp vận chuyển trong người dần dần cứng lại, gương mặt tuấn tú của tư mặc ly thay đổi liên tục, vẫn thật không cam lòng nhìn Lâm nguyệt một cái, bóng dáng đó hóa thành một luồng sáng đen, trong nháy mắt bỏ chạy về hướng xa.
Hắn biết rõ, hắn thật sự vẫn còn xem thường Lâm Nguyệt, đối phương chẳng những có thực lực chẳng kém hắn là bao, hơn nữa còn có độc công cực kỳ quỷ dị.
Mà kịch độc, đúng là khắc tinh với ma công thôn tính mà hắn tu luyện, nếu đấu pháp, hắn dĩ nhiên không sợ Lâm Nguyệt, nhưng thủ đoạn hạ độc xuất thần nhập hóa của đối phương đó, lại khiến hắn không thể không kiêng kỵ.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng Lâm Nguyệt, nàng thực sự không phải là thủ pháp hạ độc bình thường, mà thuộc về pháp thuật đứng đầu phát ra kịch độc.
Điều này chứng tỏ Lâm Nguyệt chẳng những là vị luyện đan sư cấp chín, mà còn là một độc tu có tu vi nguyên anh hậu kỳ nữa!
Vạn năm trước độc tu nổi tiếng khắp toàn bộ giới tu chân Trung nguyên, lúc đó bá chủ của giới tu chân cũng không phải Côn Lôn mà là một môn phái độc tu, có ghi chép liên quan tới độc tu để lại, cho dù hiện giờ đã qua vạn năm nhưng vẫn còn chút điển tịch vẫn để lại ít dấu vết.
Thủ đoạn độc tu quỷ dị ở chỗ không thu gì ma tu, thậm chí còn vượt xa và khủng bố hơn cả ma tu, một độc tu cao cấp khi phóng thích ra kịch độc thì cực kỳ kinh người!
Tư mặc ly từng thấy một quyển điển tịch cổ có liên quan tới một độc tu ghi lại thời kỳ thượng cổ, nói đã tận mắt thấy một độc tu cấp bậc hóa thần, lúc bị kẻ thù vây công, cuối cùng đã tự bạo mà chết, sau khi tự bạo, đã phóng thích kịch độc, khiến cho trong mấy ngàn dặm trở thành một nơi chết. Như thế cũng đủ thấy độc tu cao cấp lợi hại tới cỡ nào.
Chính bởi thế, lúc tư mặc ly đang suy đoán Lâm Nguyệt có thể là độc tu đã quyết đoán rời đi. Hiện giờ hắn rời đi không có nghĩa là hắn bỏ qua, mà trong lòng hắn hiểu rõ, với tu vi hiện giờ của hắn, vốn không bắt được Lâm Nguyệt, nếu tiếp tục đấu nữa, chỉ biết hai bên dẫn tới kết cục thiệt hại.
Kết quả thế, không phải là điều hắn muốn, hắn muốn là có được Lâm Nguyệt hoàn toàn, hơn nữa khống chế Lâm Nguyệt để mặc hắn sử dụng!
Đứng đón gió rét, sắc mặt tư mặc ly trầm mặc vô cùng. Thực lực nữ nhân kia càng mạnh hắn lại càng không cách nào buông tay nổi, nghĩ phải lấy được nữ nhân đó, xem ra hắn cần phải nghĩ ra kế sách thật hay mới được…
Nhớ tới dung nhan nghiêng nước nghiêng thanh kia của Lâm Nguyệt, trong lòng tư mặc ly bất giác bốc lên trận hừng hực, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một gương mặt quyến rũ mê người khác.
“Diệp Khuynh Tuyết…”
Nhớ tới nữ nhân nào đó mà vẫn liên tục duy trì quan hệ thân mật với hắn, cánh môi mỏng của tư mặc ly khẽ cong lên cười giễu cợt.
Có lẽ, có thể lợi dụng nữ nhân kia chút, dù nữ nhân Diệp Khuynh Tuyết này cũng không phải là dễ đối phó, nhưng hắn tin vì để đối phó với Lâm Nguyệt, Diệp Khuynh tuyết không đồng ý cự tuyệt mới là lạ!
Dù sao, với tính cách Diệp Khuynh Tuyết, sẽ không cho phép thế giới này còn có nữ nhân nào xuất sắc, hấp dẫn hơn nàng ta xuất hiện cả.
Dù gì cũng làm tình nhân bí mật của Diệp Khuynh Tuyết hơn mười năm, không thể không nói, tính cách Diệp Khuynh tuyết tư mặc ly là người hiểu rõ nhất.
Có lẽ là bởi duyên cớ Lâm Nguyệt con bươm bướm này xuất hiện, Diệp Khuynh Tuyết thân là nữ chính, ánh hào quan nữ chính cũng không mạnh mẽ bằng trong truyện, cứ việc nàng ta y vậy cũng không thiếu nam nhân ái mộ, nhưng ở trong truyện, lại có mấy nam phụ xuất sắc đồng thời yêu nàng ta tới chết đi sống lại tình tiết như thế cũng chưa thấy xảy ra.
Hơn nữa trong mấy gã nam phụ, hiện tại ngoài Tư mặc ly, Long Ngạo Thiên và Mộc Phi có tình cảm liên quan với nàng ta ra, những nam phụ khác cũng không giống y như trong truyện đều thích nàng ta.
Hơn nữa chuyển biến lớn nhất trong đó là, Diệp Khuynh Tuyết thân là nữ chính, đến giờ vẫn còn chưa có tinh cảm cùng với nam chính Liên Thành, bởi vì nguyên nhân Lâm Nguyệt xuất hiện, Diệp Khuynh Tuyết cũng không có được lòng của Quân Tử Huyền, mà ngược lại vì lợi dụng tử Ngọc đạo quân áp bách, cưỡng chết mới lập thành hôn ước với Quân Tử Huyền, điều đó càng khiến Quân Tử Huyền bất mãn với nàng ta vô cùng.
Nhưng cũng bởi vì những nguyên nhân phụ này, không có nam phụ xuất sắc vây quanh, ngược lại quan hệ giữa Diệp Khuynh Tuyết và tư Mặc ly lại càng trở nên thân mật hơn nhiều so với trong truyện, tư mặc ly một lòng ái mộ Diệp Khuynh Tuyết, lại hoàn toàn không đạt được sự đáp lại của Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng còn bị Diệp Khuynh Tuyết lợi dụng, trở thành hòn đá kê chân cho Diệp Khuynh Tuyết dẫm một bước lên đỉnh trong cuộc chiến Chính Ma.
Trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết lợi dụng tư mặc ly có tình cảm với nàng ta, để cho hắn ám toán lão tổ ma cung, cuối cùng cũng lấy đại diện cho môn phái chính đạo hành động để đánh bại ma đạo, đem Ma cung san bằng, còn tư mặc ly vị thiếu chủ Ma cung này cũng hoàn toàn trở thành phản đồ của ma tu, cuối cùng bị ma giới phái người bí ẩn xuống mang đi, trước khi rời đi còn nhớ mãi không quên Diệp Khuynh Tuyết.
Mà giờ, có lẽ là đạt được quá mức dễ đang, có lẽ là bởi vì không có đối thủ mạnh để cạnh tranh như Quân Tử Huyền và Liên Thành ở đây, tình yêu ngầm phát triển giữa tư mặc ly và Diệp Khuynh Tuyết lại càng cực kỳ thuận lợi, điều này cũng dẫn tới tình cảm của tư mặc ly với Diệp Khuynh Tuyết cũng kém hơn nhiều so với trong truyện, cho tới bây giờ, tư mặc ly với Diệp Khuynh Tuyết chẳng qua chỉ là tâm tính lợi dụng nhau mà thôi.
Cũng bởi vì thế nên khi hắn nhìn thấy Lâm Nguyệt xuất sắc hơn Diệp Khuynh Tuyết lại khiến hắn động tâm, mới lập tức thay lòng, nghĩ mọi cách lấy được Lâm Nguyệt.
Đương nhiên cái hắn gọi là thay lòng này cũng chỉ vì lợi ích và lòng hư vinh của nam nhân là nhiều, phải nói là hắn thích Lâm Nguyệt nhiều hơn, còn yêu thật thì không bao giờ.
Hắn phải lấy được Lâm Nguyệt chẳng qua là bởi Lâm Nguyệt đẹp hơn, mạnh hơn Diệp Khuynh Tuyết, xứng với thân phận của hắn hơn mà thôi. Còn phần Diệp Khuynh Tuyết, đã có Lâm Nguyệt rồi thì dĩ nhiên không cần nàng ta nữa.
Trong lòng tư mặc Ly cứ tính toán một hồi, trong nháy mắt điều chỉnh phương hướng, cấp tốc bay nhanh về hướng Côn Lôn!
Cùng lúc đó, trong mật thất ở Côn Lôn.
Một nữ tử có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mặc áo trắng khí chất như lan sắc mặt âm trầm cầm một truyền âm phù trong tay.
“Cô Anh Khiết… Nữ nhân kia lại muốn giở trò quỷ gì thế?’
Nhìn truyền âm phù trng tay lóe sáng, thần sắc Diệp Khuynh Tuyết lóe lên khó hiểu.
Năm đó nàng ta bị thuật nguyền rủa hồn cắn trả, may có không gian hỗn độn mới nhặt được mạng về, nhưng dù thế trong hơn mười năm nay nàng ta cũng chịu không ít khổ đau, chẳng những thân thể gần như sụp đổ, mà tu vi cũng giảm xuống đến Kim Đan sơ kỳ.
Bởi vì thế, những năm gần đây nàng ta cũng không cố phát triển thế lực của mình ở giới tu chân, không thể không dưới dưới bóng Côn Lôn để bế quan lâu dài, đem tu vi tăng lên lần nữa.
Giờ đã tới lúc xuất quan, qua hơn mười năm, khổ tu điều dưỡng hơn mười năm, cuối cùng nàng ta cũng hoàn toàn đem thương thế trong cơ thể chữa trị khỏi hẳn, tu vi lại lần nữa khôi phục nguyên anh kỳ, hơn nữa những năm này mượn linh lực tích lũy, lại lần nữa hành động phá tan bình cảnh Nguyên anh kỳ.
Hiện giờ tu vi nàng ta đã ở mức nguyên anh kỳ ổn định, hôm nay đúng là ngày nàng ta muốn xuất quan, lại không ngờ được đột nhiên nhận được truyền âm của Cô Anh Khiết.
Với Cô Anh Khiết, Diệp Khuynh Tuyết được coi là quen, mặc dù nguyên nhân nàng ta được Tử Ngọc Đạo Quân thu làm đệ tử chân truyền, bối phận có cao hơn cô Anh Khiết, nhưng Cô Anh Khiết này từ lúc nàng ta tiến vào Côn Lôn đã biết rồi.
Cô Anh khiết, Thiên tài Đại tiểu thư gia tộc cô Anh, một trong tứ đại gia tộc của giới tu chân, chẳng những có dung mạo tuyệt sắc, hơn nữa còn có thiên phú dị bẩm, nghe nói lúc vừa sinh ra, đã được trời phú có kỹ năng huyễn thực mắt, có thể nhìn thấy tương lai của người khác trong thời gian nửa nén hương.
Cô Anh Khiết đã từng là người mà nàng ta ghen tị kiêng kỵ nhất, nhưng sau này khi Lâm nguyệt xuất thế ngang trời, chủ ý nàng ta với Cô Anh Khiết đã giảm, hai người ở côn Lôn cũng chưa từng xảy ra xích mích gì.
Nói thật, trong lòng Diệp Khuynh Tuyết hơi chướng mắt với bộ dáng cô Ánh Khiết lúc nào cũng cao ngạo lãnh diễm, thân là phụ nữ, thấy nữ nhân khác có dung mạo tuyệt sắc hơn mình, bao giờ mà chẳng có địch ý khó hiểu.
Dung mạo bản thân Diệp Khuynh tuyết dù không được coi là xuất sắc, nhiều nhất cũng chỉ thanh tú thôi, dù nàng ta có một tay kỹ xảo trang điểm xuất thần nhập hóa, vốn gương mặt chỉ được coi là thanh tú ấy đã được nàng ta làm đẹp lên vô số lần, nhưng nàng ta không cách nào phủ nhận, nếu nói riêng về dung mạo thì đừng có nói là so với Lâm Nguyệt mà cả Cô Anh Khiết nàng ta cũng kém hẳn.
Diệp Khuynh Tuyết thấy ghét những nữ nhân có dung mạo xuất sắc hơn mình, vì thế nàng ta cũng chẳng có cảm tình nào với Cô Anh Khiết, chỉ là những năm gần đây, Cô Anh Khiết cũng coi như an phận, thế lực đó ở đằng sau không nhỏ, nên nàng ta mới không ra tay với nàng ta (Cô Anh Khiết) mà thôi.
Nhưng không đối phó với nàng ta thì cũng không thể nói lên chuyện nàng có quan hệ gần gũi với nàng ta, trong mắt Diệp Khuynh Tuyết, Cô Anh Khiết hiện giờ ngoài khuôn mặt ra thì những thứ khác vốn chẳng đáng là gì, coi như Cô Anh Khiết có dung mạo cực kỳ đáng kiêu ngạo thì sao, dưới ánh sáng khí chất thanh nhã như lan của nàng thì trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Năm đó Tam tiên tử ở Côn Lôn, bất kể là Cô Anh Khiết, hay Diệp Chân Chân, đều chìm đắm liên tục, hiện giờ Côn Lôn chỉ còn có mình nàng ta là Tuyết tiên tử, hơn nữa còn là đệ nhất mỹ nhân được người ta ca tụng nữa.
“Hừ, mặc kệ nàng ta có ý gì, với ta mà nói, đều chỉ là một con kiến hôi mà thôi, thế mà nàng ta dám truyền âm tới, ta lại muốn coi xem rốt cuộc nàng ta có ý gì!”
Thần sắc Diệp Khuynh Tuyết lóe lên nháy mắt, rồi lại cười lạnh, cầm truyền âm phù trong tay khẽ dùng sức, trong nháy mắt truyền âm phù hóa thành một luống sáng, khi luồng sáng xuất hiện nháy mắt, đồng thời cũng truyền tới giọng lạnh lùng kia của Cô Anh Khiết.
“Diệp sư thúc, có còn nhớ Lâm Nguyệt sư muội không ạ? Tiểu muội ở phường thị Thiên Phượng có nhìn thấy Lâm Nguyệt sư muội, hiện giờ Lâm Nguyệt sư muội thay đổi nhiều lắm, chẳng những còn xinh đẹp hơn mười năm trước, mà tu vi cũng sâu không lường được, còn nữa, muội ấy gần đây còn được giới tu chân truyền ồn ào huyên náo là vị luyện đan sư cấp chín thần bí nữa đó..”
“Tiểu muội còn nhớ Diệp sư thúc từng có ý sâu xa với Lâm Nguyệt sư muội, thấy Lâm Nguyệt sư muội tái xuất ở giới tu chân, dĩ nhiên là không nhịn được muốn bẩm báo Diệp sư thúc một câu, tin rằng lâm Nguyệt sư muội sẽ rất thích nhìn thấy Diệp sư thúc, hơn nữa nếu tiểu muội đoán không nhầm, Diệp sư thúc cũng đang rất nhớ lâm Nguyệt sư muội có phải không ạ?”
Giọng Cô Anh Khiết đến đây thì ngừng chút, rồi ngay lúc Diệp Khuynh Tuyết tưởng truyền âm đã hết, lại nghe tới tiếng cười khinh thường của cô Anh Khiết kia, “A, tiểu muội ngược lại suýt quên mất, giờ Lâm Nguyệt sư muội không còn là tiểu muội muội nữa, tiểu muội cần phải xưng hô với đối phương là