TRên không trung cao vạn trượng, Loan đao màu đỏ khổng lồ như một con thuyền nhỏ bay xuyên qua không trung, trên đó có một bóng mảnh mai ngồi xếp bằng. Lâm Nguyệt dùng ánh mắt lạnh nhìn ra xa, bàn tay mềm vừa động, bắn ra một luồng sáng chói, luồng sáng chói này chợt lóe trên không trung rồi biến mất.
Ba ngày trước cùng với đám Tư Mặc Ly đấu pháp một hồi, cuối cùng cũng để Tư Mặc Ly kết thúc rời đi.
Sau khi Tư Mặc Ly rời đi, Lâm Nguyệt tìm một nơi hẻo lánh, mở ra một động phủ, rồi ngồi trong động bế quan khôi phục tu vi, mãi cho tới ba ngày sau, toàn bộ linh lực tiêu hao hết trong cơ thể cũng khôi phục hoàn toàn, nàng có thể rời khỏi động phủ này rồi.
Tuy chỉ bế quan trong ba ngày ngắn ngủi, nhưng Lâm Nguyệt được lợi rất nhiều từ trong trận đấu pháp lúc trước, nàng ở giới tu chân hành tấu nhiều năm, nhưng gặp được kình địch thật sự thì chẳng có mấy, ngoài Tử Ngọc Đạo Quân là tu sĩ hóa thần ra, kẻ địch nàng gặp cũng có mấy người, mà Tư Mặc Ly được coi như là một kẻ có thực lực cường đại nhất.
Cũng nhờ trận đấu pháp này, khiến Lâm Nguyệt cũng hiểu thủ đoạn ma tu, cũng khiến cho nàng thấy kiêng kỵ hơn. Thủ đoạn Ma tu cực kỳ quỷ dị, thay đổi liên tục, khó đối phó hơn với linh tu, lần này nếu không phải nàng tu luyện công pháp vừa vặn khắc chế với ma công của đối phương, chỉ sợ giữa nàng và Tư Mặc Ly đến lúc đó ai chết trong tay ai cũng chưa biết được.
Nhớ tới ma công thôn tính bá đạo quỷ dị của Tư Mặc Ly, Lâm Nguyệt bất giác khẽ nhíu mày. Lần đầu tiên, bởi vì Tư Mặc Ly không hiểu rõ át chủ bài là nàng, vì thế cuối cùng mới bị nàng làm cho sợ chạy mất, với Tư Mặc Ly nàng tự tin có thể đối phó, nhưng nếu lần sau người tới là lão tổ Ma cung thì sao đây?
So với Tư Mặc Ly tu sĩ nguyên anh hậu kỳ, lão tổ ma cung hóa thần trung kỳ khủng bố hơn nhiều, như tu vi hiện giờ của nàng, tuy miễn cưỡng có thể đấu một trận với tu sĩ hóa thần sơ kỳ, nhưng với đại địch như lão tổ ma cung thì không phải là đối thủ.
Tu vi Tư Mặc Ly tương đương với nàng, vì thế độc tố trong người nàng vẫn có ảnh hưởng với hắn, nhưng lão tổ ma cung có tu vi cao hơn nàng một bậc, trước mặt lão tổ ma cung, độc công của nàng không có tác dụng gì, nàng duy nhất có thể có được truyền thừa thần thuật của Nguyệt Thần tôn, vốn dĩ tu vi trước mắt nàng, vốn không cách nào sử dụng thần thuật được, mà nếu cứ cố sử dụng, kết quả cuối cùng chỉ biết giống kết cục lần trước đấu với Tử Ngọc Đạo Quân mà thôi.
Lần trước lúc nàng tắt thở, cuối cùng chính là nhờ Diêm Tinh Vân không tiếc tổn hao tu vi cả đời và máu huyết mới cứu được nàng, nếu có lần hai thì nàng phải chết là cái chắc.
Nói cho cùng, nàng bây giờ còn quá yếu! Vốn ở giới tu chân, tu sĩ nguyên anh hậu kỳ đã là một kẻ đứng đầu rất lợi hại rồi, nếu với người khác thì dĩ nhiên không cần phải cố nữa, nhưng nàng thì không được, bởi vì kẻ địch của nàng thật sự quá cường đại, tạm thời bất luận nàng có ân oán gì với Diệp Khuynh Tuyết, với Tử Ngọc Đạo Quân và lão tổ ma cung, ai trước mắt nàng cũng không thể đối phó được.
Tử Ngọc Đạo Quân là hậu thuẫn lớn nhất của Diệp Khuynh Tuyết, cũng càng là tử địch không chết không ngừng được cùng nàng, còn Ma cung nàng vốn chẳng muốn dây vào, nhưng lại ngại nếu đối phương tới tìm nàng.
Với tính cách Tư Mặc Ly, ân oán trước mà chưa kết thúc, sau này cũng không bỏ qua cho nàng, huống chi, nàng bây giờ còn có thân phận là luyện đan sư cấp chín nữa, bì bức nàng luyện đan, đừng có nói tới Tư Mặc Ly mà cho dù là lão tổ ma cung cũng có khả năng vô cùng tự mình ra mặt đối phó nàng.
Nhớ tới trong truyện miêu tả về lão tổ Ma cung, Lâm Nguyệt cau mày lại, theo kế hoạch trước của nàng, lần này nàng trở về giới tu chân, chính là nghĩ cách kết thúc ân oán giữa nàng và Diệp Khuynh Tuyết, rồi sau đó chuyên tâm tu luyện để đột phá Hoá Thần.
Nhưng kế hoạc lại thay đổi khó lường, Tư Mặc Ly đột nhiên xuất hiện, phá vỡ kế hoạch định sẵn của nàng, thậm chí bởi vì Quân tử huyền, nàng đã bại lộ thân phận hoàn toàn, từ đó nàng có muốn tiếp tục giấu mình nữa thì là không thể.
Trong truyện, còn có trăm năm nữa chính là cuộc chiến Chính Ma bắt đầu, đến lúc đó, nàng dĩ nhiên sẽ bị cuốn vào đó, mà như tu vi hiện giờ của nàng, trong trận chiến chính ma cũng không được lợi gì, vì thế nàng mới muốn trong một trăm năm này đột phá hóa thần.
Chỉ cần nàng thành công đột phá hóa thần, tại bề mặt giới tu chân, sẽ không còn địch thủ nữa, bất kể là Tử Ngọc Đạo Quân hay là lão tổ ma cung đều không còn uy hiếp nàng được nữa.
Nhưng hiện giờ nàng đừng có nói tới chuyên tâm tu luyện mà cả việc cơ hộ tìm Diệp Khuynh Tuyết kết thúc ân oán cũng rất khó, vì nàng phải tránh lão tổ ma cung đuổi giết, lại muốn ngoài tích lũy linh lực ra, cũng muốn tăng thần thức lên, chỉ có thế mới có thể đắc đạo, mới có thể đột phá hóa thần thành công.
Hiện giờ toàn bộ kế hoạch cũ của nàng đã bị phá vỡ, lại có thêm một đại địch như lão tổ ma cung vậy, nàng muốn trong thời gian ngắn hóa thần là không thể, chỉ đành tìm một cơ hội khác, theo một mặt khác để đề cao thực lực của mình. Chỉ có thực lực đủ mạnh, đợi kẻ địch tìm tới cửa nàng mới có năng lực đấu một trận!
Tự thân tu vi vô dụng, thần thuật thì không cách nào dùng nổi, Lâm nguyệt khổ sở, rốt cuộc cũng tìm được cách để gia tăng thực lực của mình.
Năm đó ở Côn Lôn, nàng chiếm được một khối sắt, miếng sắt này vốn là tàn phiến tiên bảo, mấy năm nay, nàng lúc nào cũng dành thời gian để nghiên cứu khối tiên bảo tàn phiến này, cuối cùng vào một năm trước cũng hiểu thấu đáo tàn phiến, hơn nữa còn biết được mảnh tàn phiến khác ở chỗ nào.
Chỉ cần tập hợp đủ tàn phiến, đến lúc đó nàng có thể dùng tàn phiến này để dung hợp luyện hóa, đạt được một cực phẩm tiên khí hoàn chỉnh.
Trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết trên chiến trường Chính ma, chính là dựa vào khối tiên khí cực phẩm này để đại sát tứ phương, bằng tu vi Nguyên anh hậu kỳ, chém chết Hóa thần.
Mà hiện giờ nếu nàng muốn lấy được tiên khí cực phẩm, dĩ nhiên sẽ không còn sợ đám người của lão tổ Ma cung nữa. Trong lòng đã quyết, lúc này Lâm Nguyệt quyết định đi tìm tung tích những mảnh vụn tiên khí khác, tạm thời không hội hợp với Hồ Bá.
Vì thế Lâm Nguyệt truyền âm cho Hồ Bá, dặn ông đi tới thành La Châu đợi nàng, sau đó ngự kiếm hướng về Thanh Châu bay đi.
Căn cứ vào manh mối mảnh tiên tiên bảo, trong đó có một mảnh vụn tiên khí ở trong Hoan Hỉ Tông Thanh Châu, vì thế Lâm Nguyệt quyết định đi tới Hoan Hỉ tông Thanh Châu để lấy, rồi lại tiếp tục tìm kiếm những mảnh vụn tiên khí khác.
Sở dĩ đi Thanh Châu trước, thứ nhất là vì so với những chỗ có mảnh vụn tiên khí khác thì Thanh Châu cách nàng gần nhất, thứ hai là lúc trước nàng tới thế giới này, đã kết thành phần nhân quả với Bạch Ngọc Điệp.
Người tu đạo, chú trọng nhất là nhân quả, nhất là tu vi Lâm Nguyệt đã tới đỉnh nguyên anh hậu kỳ, chỉ kém một bước là lên tới Hóa thần, nàng muốn thành công lên Hóa Thần, thì nhất định phải chấm dứt chút nhân quả, đây cũng là lý do tại sao trước khi nàng giết chết Diệp Khuynh Tuyết, là nguyên nhân chuẩn bị lên hóa thần.
Còn Bạch Ngọc Điệp, dù hắn không có ý tốt gì, nhưng cuối cùng hắn cũng có công nuôi dưỡng Bạch Như Nguyệt, phần ân tình này Lâm Nguyệt không thể quên, huống chi, sau đó nàng trốn đi, nghĩ kỳ thì Bạch Ngọc Điệp cũng không gây ra tổn thương nào cho nàng.
Vì thế mục đích Lâm Nguyệt đi chuyến này tới Thanh Châu, ngoài tìm mảnh vụn tiên khí ra, còn muốn chấm dứt phần ân tình giữa nàng và Bạch Ngọc Điệp nữa.
Côn Lôn, sau núi, trong ảo trận nào đó.
Diệp Khuynh Tuyết mặt ửng hồng, yếu điệu vô lực rúc vào lòng Tư Mặc Ly nói dịu dàng, “Tư Mặc ca ca, chuyện huynh nói trước với muội, khi nào thì mới có thể tiến hành được vậy?’
Tư Mặc Ly đặt tay lên bộ ngực cao vút của Diệp Khuynh Tuyết ra sức nắn bóp, lúc này mới cười bảo, “Lão già Tử Ngọc Đạo Quân kia chẳng phải là bế quan đó sao? Nàng gấp gì chứ?”
“Mặc dù sư phụ bế quan, nhưng dù sao lão cũng là tu sĩ hóa thần, ai mà biết lão có đột ngột xuất quan không nữa? Muội lo lắng chẳng may lão ta đột nhiên xuất quân, bức muội đi lấy thần kính Côn Lôn cho lão, đến lúc đó, muội…” Lông mày Diệp Khuynh Tuyết cau lại, giọng mảnh mai bất lực, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tư Mặc Ly, thần sắc đó lộ ra yếu ớt, rất dễ khiến nam nhân thấy đau lòng thương tiếc.
Quả nhiên Tư Mặc Ly bị bộ dạng yếu liễu đào tơ này của nàng ta thu hút, trong con mắt tối đen chợt lóe lên thần sắc nhu hòa, nói dịu dàng, “Tuyết Nhi, nàng đừng có lo, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, đợi ta chuẩn bị xong hết thảy, đến lúc đó nàng không cần phải sợ lão già kia nữa”
“Tư Mặc ca ca, muội thật sự rất sợ… Huynh biết không, sư phụ lão ta thu muội làm đồ đệ, vốn chẳng có ý tốt gì, nhưng lão ta chỉ muốn muội vào trong cấm địa Côn Lôn lấy giúp thần kính Côn Lôn ra cho lão mà thôi, chưa nói tới trong cấm địa có nhiều nguy hiểm tới cỡ nào, chỉ nói tới mỗi thần kính Côn Lôn thôi, đây chính là thần khí nha, cả tu sĩ hóa thần cũng đều không thu phục được nó, với tu vi của muội vậy, chỉ e còn chưa chạm tới thần kính thì đã bị khí thế của thần khí kia hóa thành tro bụi rồi!”
Giọng Diệp Khuynh Tuyết hơi nghẹn ngào, nói ra vô cùng yếu ớt, “Muội vốn không thể chống lại lệnh sư phụ, tư Mặc ca ca, Tuyết Nhi bây giờ chỉ có mỗi chỗ dựa là huynh mà thôi…”
Động tác Tư Mặc Ly dịu dàng vỗ Diệp Khuynh Tuyết nhè nhẹ, dịu dàng an ủi nàng ta, nhưng sâu trong con ngươi đen nháy lại chợt lóe lên tia giễu cợt và mất kiên nhẫn.
Nhìn Diệp Khuynh Tuyết cố tỏ ra dáng vẻ méo mó yếu ớt như thế, không hiểu sao trong lòng Tư Mặc Ly thấy cực phiền chán, trong đầu bất giác lại nhớ tới một gương mặt nghiêng thành tuyệt sắc khác.
Cô gái có vẻ trong trẻo lạnh lùng kia, mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng tính tình thì cực kỳ cương liệt, so với dáng vẻ giả vờ, khí chất yếu ớt của Diệp Khuynh Tuyết lại càng thêm thu hút người khác.
Tiếc là cả người nữ nhân đó đều là gai nhọn, nghĩ muốn thuần phục cực kỳ không dễ. Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Mặc Ly thấy tiếc hận mãi, nhưng ngoài miệng lại vẫn cứ dịu dàng khuyên giải Diệp Khuynh Tuyết, “ Chẳng lẽ Tuyết Nhi không tin ta nữa sao? Nếu ta đã đồng ý với nàng, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ ra tay, chuyện này nếu thành công, tới lúc đó, ta chẳng những có được thần khí, mà nàng cũng có thể được tu vi cả đời của Tử Ngọc Đạo Quân, chỉ cần đoạt được tu vi của Tử Ngọc Đạo Quân, nàng sắp đột phá tới Hóa Thần rồi, tới lúc đó nàng và tay tay dắt tay, dõi mắt khắp cả toàn bộ giới tu chân ai còn có thể ngăn được chúng ta nữa chứ?”
“Nhưng mà…”
Diệp Khuynh Tuyết định nói gì nữa, nhưng đã bị Tư Mặc Ly cắt lời, “Tuyết Nhi, nàng cứ nóng lòng vậy, thì ai cùng sợ hết sao? Hay nàng vốn chẳng phải thật lòng với ta, hiện giờ như vậy, chỉ vì muốn ta giúp nàng đối phó với Tử Ngọc Đạo Quân chăng?”
“Muội không có…”
Nghe thấy lời Tư Mặc Ly nói, trong lòng Diệp Khuynh Tuyết cứng lại, vô