Bên dưới đấu nhau, trong nháy mắt pháp bảo linh phù bay tán loạn, nhìn cực kỳ hỗn loạn. Bên phía Cô Anh Khiết, người đông thế mạnh, còn bên Diệp Chân Chân, cũng chỉ có ba người, trong đó Mộc Linh còn bị thương nặng, vốn không cách nào đấu pháp nổi, chỉ có Mộc Phi và Diệp Chân Chân đang miễn cưỡng chống cự, tình hình không mấy lạc quan.
NHưng may mà bất kể Mộc Phi hay Diệp Chân Chân, mặc dù tu vi không bằng Cô Anh Khiết, nhưng cũng không kèm là mấy, nhất là Mộc Phi, tu vi đó đã đột phá tới Kim Đan Hậu Kỳ, so với Cô Anh Khiết đang ở đỉnh Kim Đan hậu kỳ cũng chẳng qua kém tý xíu mà thôi.
Bởi thế, dù bên Cô Anh Khiết số người khá đông, nhưng ngoài Cô Anh Khiết là cao thủ đỉnh Kim Đan Hậu kỳ ra, thì phần đông đều là Trúc cơ kỳ, chỉ có ba bốn tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, hiện giờ Mộc Phi miễn cưỡng ngăn được Cô Anh Khiết, Diệp Chân Chân với tu vi Kim Đan kỳ ứng phó với bốn người cũng Kim Đan Kỳ là khá lắm rồi.
Song dù là thế, tình hình bọn họ cũng không lạc quan, nếu như trước đây những đệ tử Côn Lôn kia còn sống, thì họ còn có chút cơ hội chạy trốn, nhưng giờ, chỉ còn lại ba người họ, Mộc Linh cũng bị thương, MỘc Phi thì có chỉ có thể ngăn cản được chốc lát, chẳng cách nào kéo dài nổi, dù sao tu vi hắn không bằng Cô Anh Khiết, nếu kéo dài thời gian thì rất khó.
Nếu Mộc Phi bại, hoặc bị giết, thì Diệp Chân Chân cũng chỉ có một con đường là chết. Còn phần Mộc Linh bị thương nặng, dĩ nhiên cũng chẳng tốt gì hơn.
Mà Cô Anh Khiết rõ ràng cũng nghĩ tới điểm này, vì thế mới nhân cơ hội ra tay đánh lén, vốn nàng ta nghĩ muốn giết Mộc Phi có tu vi cao nhất, nhưng lại bị Mộc Linh là hỏng chuyện tốt, còn những đệ tử Côn Lôn khác thì không may như Mộc Phi, lúc vừa mới đánh lén đã bị giết sạch hết.
Hiện giờ đệ tử Côn Lôn còn sống cũng chỉ có ba người, số người còn lại toàn bộ đều là của nàng ta, thấy thế nào thì tình hình trước mắt cũng có lợi với nàng ta.
Nhưng không hiểu vì sao mà Cô Anh Khiết lại cảm thấy có chút bất an. Lúc trước thời điểm nàng ta đánh lén Mộc Phi, cũng từng dùng đôi mắt huyễn thực thần thông trời phú để nhìn trước, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy tất cả những đệ tử Côn Lôn bị bọn họ đánh lén đều chết cả, vì thế nàng ta mới có thể phát động tập kích, một lòng muốn diệt trừ thẳng đám người Diệp Chân Chân.
Nhưng mới vừa rồi thôi lúc nàng ta nói chuyện với Diệp Chân Chân, lại triển khai mắt huyễn thực, và lại phát hiện ra lúc này chẳng nhìn thấy cái gì hết, chỉ thấy mọt mảng sương mù màu trắng. Điều này vốn đã trở thành thói quen ỷ lại mắt huyễn thực của nàng ta, nên cực không quen thậm chí còn cực kỳ bất an nữa.
Tâm tư lòng dạ nàng ta sâu đậm, thời gian qua lại thích để ý từng tý chuyện, nên tất cả mọi thứ đều nắm hết trong lòng bàn tay, nhưng lúc vừa rồi mới triển khai mắt huyễn thực lại thất bại, biến hóa bất ngờ khiến trong lòng nàng ta thấy khủng hoảng, cứ như có thứ gì đó đang thoát khỏi khống chế của nàng ta vậy.
Vì sự bất an trong lòng, Cô Anh Khiết công kích càng thêm ác liệt, hiện giờ nàng ta chỉ một lòng muốn tốc chiến tốc thắng, đem diệt trừ đám người Diệp Chân Chân, rồi sau đó nhanh rời khỏi nơi này thôi.
Thân là thiên tài có thần thông trời phú, cảm giác của Cô Anh Khiết nhạy cảm hơn nhiều tu sĩ khác nhiều, trong lòng nàng ta mơ hồ cảm giác được tia nguy hiểm, nhưng lại không xác định được nguy hiểm đó đến từ đâu, song cũng chính cảm giác khác thường nhỏ này cũng đã đủ nẩy sinh lòng cảnh giác của nàng ta.
Tính cách Cô Anh Khiết thẳng tưng nhưng lại cẩn thận, lòng dạ tâm kế không kém, nếu không phải nàng ta vì yêu sinh hận, lòng nổi ma chướng, thì sau này nhất định có ảnh hưởng lớn, tiếc là nữ tử thiên tài như thế, lại bại trên phần tình cảm, nghĩ sai thì hỏng hết, nàng ta cũng nhất định có kết cục cuối.
Lâm Nguyệt ẩn thận ở trên một cây lớn cách đó không xa, mắt lạnh nhìn mọi người đấu pháp bên dưới, nàng ta thấy đám người Diệp Chân Chân tạm thời cũng không nguy hiểm, nên tạm thời cũng chưa có ý ra tay.
Chỉ là cuộc đối thoại lúc trước giữa Diệp Chân Chân và Cô Anh Khiết lại khiến cho nàng thấy bất ngờ mãi. Nàng thật không ngờ được Cô Anh Khiết lại oán hận nàng, thậm chí còn đem nàng và Liên Thành buộc cùng một chỗ với nhau nữa.
Nói thật, lúc nàng và Cô Anh Khiết ở Côn Lôn, chẳng qua cũng chỉ gặp mặt hai lần mà thôi, hai bên cũng chưa tới mức quen thuộc, thậm chí cả lời nói cũng không vượt quá mười câu, nếu không phải lần này gặp được Cô Anh Khiết ở đây, nàng gần như đã quên là có một người như thế.
Nàng không phủ nhận ngay từ đầu là bởi nàng biết rõ nguyên nhân nội dung vở kịch trong truyện, đã từng đề phòng Cô Anh Khiết, dù sao Cô Anh Khiết ở trong truyện cũng là một nữ phụ ác độc, giỏi tính toán, tâm cơ thâm trầm, Diệp Khuynh Tuyết thân là nữ chính mà còn bị tổn thất nặng trong tay nàng ta nữa.
Với loại người thích âm thầm tính toán người khác, Lâm Nguyệt dĩ nhiên không thể không phòng.
NHưng sau này, nàng sớm đã đem thay đổi nội dung vở kịch vốn có, hơn nữa còn rời khỏi Côn Lôn, không còn xuất hiện cùng đám người Cô Anh Khiết nữa, hơn thế, nàng do bởi khôi phục lại ký ức của Nguyệt Thần Tôn, nên biết rõ thân phận chân chính của Diệp Khuynh Tuyết, vì thế lại càng không thèm để ý tới đám người Cô Anh Khiết.
Với Lâm Nguyệt mà nói, Cô Anh Khiết cũng được, mà Diệp Chân Chân cũng chẳng sao, những người này trong truyện là nữ phụ, nhưng giờ với Lâm Nguyệt nàng mà nói chẳng qua chỉ như những kẻ qua đường mà thôi.
Song nàng lại không ngờ được mình dính chưởng, nói thực, vừa rồi khi nghe được lời của Cô Anh Khiết nói, Lâm Nguyệt có cảm giác như mình hơi oan uổng chút vậy.
Nàng và Liên Thành chỉ gặp duy nhất một lần, chẳng qua là lúc ở địa ngục Ma Hải, bị ép liên thủ cùng hắn để đối phó với Diệp Khuynh Tuyết và lão tổ ma Cung, sau này cũng chẳng qua thuận tay cứu hắn mà thôi.
Ngay sau khi Liên Thành tỉnh táo thương thế khỏi hẳn, rồi rời đi, nàng cũng không nhìn ra tý nào chuyện Liên Thành có gì khác với nàng, mà nàng với Liên Thành cũng không có cảm giác nào cả.
Nàng thật sự không hiểu, Cô Anh Khiết nhìn ra từ đâu là Liên Thành thích nàng chứ? Giờ phút này sắc mặt Lâm Nguyệt hơi khó coi, nàng nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra Cô Anh Khiết vì sao lại cứ cho rằng Liên Thành thích nàng, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân, nàng chỉ có thể nói, não Cô Anh Khiết bị hỏng rồi.
Chẳng phải là thế sao? Chỉ vì một chút chuyện giả dối hư ảo thì đã phản bội ngay sư môn của mình, phản bội vị hôn phu của mình, thậm chí còn không tiếc tàn sát cả đồng môn mình nữa, đây chẳng phải là não hỏng thì là gì chứ?
Bên này Lâm Nguyệt buồn bực mãi, còn phía dưới cuộc chiến giữa Cô Anh Khiết và Mộc Phi đã đi đến giai đoạn gay cấn.
Cuối cùng do tu vi Cô Anh Khiết cao hơn Mộc Phi, mặc dù Mộc Phi khổ sở chống đỡ, nhưng một lúc sau, thì đã xuất hiện tình hình xấu, bất cẩn bị pháp bảo Cô Anh Khiết đánh trúng, bị đánh bay ra ngoài, rớt nặng nề xuống đất.
Còn Mộc Linh đứng bên cạnh, mắt thấy đệ đệ mình đang trong nguy cơ sống chết, chẳng để ý tới vết thương, tiến lên định ngăn Cô Anh Khiết lại, song lại bị một chưởng Cô Anh Khiết đánh bay.
Mộc Linh vốn đã bị thương nặng, giờ phút này lại bị lọt vào một chưởng chẳng chút lưu tình nào của Cô Anh Khiết, cả người lập tức như diều đứt dây vậy, bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn, mặt tái nhợt như tờ giấy, không rõ sống chết.
“Tỷ tỷ!” Mộc Phi nhìn kinh hãi, tay vừa động, giơ phi kiếm lên chém cực nhanh tới Cô Anh Khiết.
“Muốn chết sao!”
Thấy Mộc Phi nhào tới, trong mắt Cô Anh Khiết lóe lên tàn khốc, hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay vừa động, một luồng sáng trắng bay về phía cổ tay Mộc Phi, cực tàn nhẫn, nếu lần này bị nàng ta cuốn vào, Mộc Phi tuyệt đối sẽ chết là cái chắc! (nguyên tác: đầu thân hai nơi)
Nếu là trước kia, Mộc Phi sẽ chọn cách tự vệ tránh né, nhưng giờ phút này, hắn lại không thể lùi bước, bởi vì nếu hắn lùi lại, Cô Anh Khiết tuyệt đối sẽ không chút do dự ra tay với Mộc Linh ngay, hiện giờ tính mạng Mộc Linh ngàn can treo sợi tóc, Cô Anh Khiết chỉ cần động một ngón tay thôi đã giết chết nàng ấy rồi, hắn làm đệ đệ, sao có thể để chính tỷ tỷ ruột của mình đẩy vào chỗ chết chứ?
Hắn chẳng thèm để ý đến hành động lần này của mình chắc chắn chết là cái chắc, hắn cũng đành làm vậy, hắn chẳng cách nào trơ mắt nhìn người thân của mình chết ngay trước mắt.
“Đồ ngu!”
Thấy Mộc Phi chẳng tránh né, xông thẳng tới, Cô Anh Khiết cười lạnh một tiếng, sát khí trong mắt lóe lên sắc bén, mắt thấy Mộc Phi bổ kiếm tới, thân hình mềm mại của nàng ta chợt lóe lên, thành công thoát khỏi công kích của đối phương, đồng thời dải lụa trắng trong tay cũng vươn ra cuốn về phía cổ của Mộc Phi.
“Cô Anh Khiết, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!” Mộc Phi một lòng muốn chết, trong mắt mở to gần như sắp nứt toác.
Ngay lúc hắn bị dải lụa trắng vụt tới trong nháy mắt, chẳng tìm cách tránh, mà duỗi tay ra, cuốn lấy Mộc Linh đang hôn mê dưới đất, sau đó vỗ mạnh một chưởng lên người Mộc Linh, ném nàng ta bay về phía hướng Diệp Chân Chân, một loạt động tác ấy chỉ hoàn thành trong nháy mắt.
Đợi lúc Mộc Phi đã đưa Mộc Linh tạm tới nơi an toàn, công kích của Cô Anh Khiết đã tới ngay, mà vì cứu Mộc Linh, chậm trễ thời gian, giờ phút này điều hắn có thể làm duy nhất chính là tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đợi cái chết tới.
Mắt thấy dải vải trắng như con rắn kia chắc chắn quấn lấy cổ Mộc Phi, sắc mặt Diệp Chân Chân biến sắc, kêu lên thất thanh, “Mộc sư đệ…”
Diệp Chân Chân định đi cứu người, thế như rõ ràng lại bị bốn tu sĩ Kim Đan nhìn ra tâm tư nàng ta, đâu để nàng ta được như ý chứ? Ngay lập tức từng người phát ra công kích không ngừng sắc bén, cuốn chặt lấy Diệp Chân Chân, chẳng để cho nàng ta có tý cơ hội nào.
Mắt thấy Mộc Phi sẽ chết chắc trong tay mình, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Cô Anh Khiết lộ ra tia cười lạnh dữ tợn, nói, “Diệp Chân Chân, ngươi đừng có vội, sẽ nhanh tới lượt ngươi thôi! Ta nói rồi, hôm nay các ngươi không một ai thoát được! Tất cả đệ tử Côn Lôn hôm nay đều phải chết!”
“Ngươi…”
Tinh thần Diệp Chân Chân căng như sắp nứt, giờ phút này chút tình cảm tận đáy lòng đối với Cô Anh Khiết đã biến mất, hiện giờ nàng ta chẳng có bất kỳ tình tỷ muội nào với Cô Anh Khiết nữa, chỉ còn hận ý sâu đậm.
Nghĩ đến bản thân do dễ tin người, lại không phát hiện ra lòng dạ rắn rết của Cô Anh Khiết, lại nghe theo lời nói dẻo quẹo của ả, rồi cùng ả rời khỏi Côn Lôn đi tiêu diệt Ma tu, kết quả chui nhầm vào âm mưu của người khác, chẳng những hại chết tỷ đệ Mộc gia, mà cũng hại chết cả những đồng môn kia của hắn nữa, đến cuối cùng, chỉ sợ cả tính mạng nàng ta cũng sắp mất tại đây.
Vừa nghĩ tới khả năng mình sẽ chết trong tay nữ nhân Cô Anh Khiết rắn rết dối trá này, trong lòng Diệp Chân Chân không cam tâm, thậm chí hận tới mức chỉ muốn rút hồn Cô Anh Khiết để luyện phách, lột da hủy xương ả ta!
Nàng ta bị Diệp Khuynh Tuyết hại tan cửa nát nhà, từ một đại tiểu thư con nhà đại gia tộc tu tiên lớn, lại trở thành một cô gái mồ côi, cả cha mẹ nàng ta, còn có cả người trong tộc nàng ta nữa, tất cả đều bị Diệp Khuynh Tuyết hại chết, hiện giờ thù lớn nàng ta chưa trả được, mà kẻ thù thì vẫn sống ung dung, nàng ta sao có thể chết được chứ?
Không thể giết chết Diệp Khuynh Tuyết để trả thù cho người trong tộc mình, nàng ta có chết cũng không nhắm mắt nổi!
Nàng