Lâm Nguyệt nghe được hai giọng này, động tác dừng lại một tý, sau đó bay xuống phía dưới. di chuyển qua một ngọn núi, Lâm Nguyệt nhìn thấy ở phía dưới ngọn núi có một đám tu sĩ đang vây ba nam nữ tu sĩ vào giữa, giờ phút này đang giằng co, trên đất có mấy thi thể nằm, nhìn qua có thể thấy là đệ tử Côn Lôn. Mà mấy nam nữ tu sĩ đang bị vây bên trong lại có mấy người Lâm Nguyệt cũng quen.
Nàng nhìn lướt qua phát hiện ra ba tu sĩ bị vây bên trong là hai nữ một nam, ba người này Lâm Nguyệt đều biết cả, họ theo thứ tự là Diệp Chân Chân và chị em sinh đôi Mộc Linh và Mộc Phi.
Hình như Mộc Linh đã bị thương, giờ phút này đang được Mộc Phi đỡ, thần sắc đề phòng nhìn bọn tu sĩ đang vây chung quanh, mà trước mặt họ có Diệp Chân Chân đang đứng chắn.
Diệp Chân Chân mặc bộ trang phục trắng tinh của đệ tử nội môn Côn Lôn, trên trang phục đã dính loang lổ máu, sắc mặt hơi trắng bệch, mà người nàng ta đang giằng co lại khiến cho Lâm Nguyệt thấy hơi bất ngờ, người đó chẳng phải là ai khác mà chính là Cô Anh Khiết có hôn ước với Liên Thành.
“Ngươi… Cô Anh nhà các ngươi đã đầu phục ma tu rồi ư? Vì sao? Cô Anh Khiết, môn phái đối đãi gia tộc các ngươi không tệ, vì sao các ngươi lại làm như vậy chứ?”
Đối mặt với phản bội của Cô Anh khiết, Diệp Chân Chân rõ ràng rất tức giận, khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn có vẻ tái nhợt, thân hình mềm mại thậm chí hơi run lên khe khẽ, nhưng mặt nàng ta vẫn ngập tràn tức giận nhìn cô Anh Khiết, cất tiếng chất vấn.
Thật ra đừng có nói là Diệp Chân Chân, mà chính Lâm Nguyệt cũng thấy hiếu kỳ, vì sao Cô Anh Khiết lại phản bội Côn Lôn, nên biết nàng ta vốn có hôn ước với Liên Thành ở Côn Lôn, nếu không có gì thay đổi, tương lai nàng ta chắc chắn làm bạn với Chưởng môn Côn Lôn, nếu nàng ta thật sự trở thành bạn của Chưởng môn côn Lôn, thì cả gia tộc nàng ta cũng sẽ như một bước lên trời vậy, trở thành một gia tộc tu tiên quan trọng ở thành La Châu.
“Vì sao ư? Ha ha, hỏi hay lắm!” Cô Anh Khiết giờ phút này trên mặt chẳng còn bộ dáng trong veo lạnh lùng cao thượng như trước nữa, khuôn mặt vốn xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ oán độc, cười lạnh nói, “Diệp Chân Chân, ta nói cho ngươi biết, ta và gia tộc của ta sớm đã nhịn đủ những kẻ giả mù sa mưa kia rồi! Ngươi cho là những kẻ ở Côn Lôn kia có gì tốt chứ? Trong mắt bọn họ, chúng ta những gia tộc tu tiên này chỉ là những quân cờ của chúng mà thôi”
Nói đến đây, Cô Anh Khiết ngừng chút, khuôn mặt lại méo mó vặn vẹo cười lạnh, “Hừ Cô Anh Khiết ta có kém gì người khác chứ? Từ dung mạo tới tư chất, thậm chí cả xuất thân nữa, có chỗ nào không tốt chứ? Không xứng với hắn chứ hả? Rõ ràng hắn không cự tuyệt hôn ước, ta mới là bầu bạn song tu của hắn, vì sao hắn cứ lúc nào cũng một lòng nghĩ tới người khác chứ?”
Diệp Chân Chân nghe thấy lời cô Anh Khiết nói, không kìm được khuyên, nàng ta đã kết bạn hơn một trăm năm với Cô Anh Khiết, với nàng ta vẫn có mấy phần tình chị em, hiện giờ mặc dù hai bên đã trở mặt, Cô Anh Khiết cũng vẫn là người thuần khiết không tranh quyền thế như trong tưởng tượng của nàng, nhưng tình cảm nhiều năm cũng không phải nói cắt là dứt, nàng ta cũng không muốn Cô Anh Khiết lạc lối.
Chỉ là Cô Anh Khiết đã sớm sa vào ma chướng, đâu còn chịu lắng nghe lời nàng ta nữa chứ? Từ năm đó gặp nhau ở phường thị Phượng Thiên, một khắc gặp được Lâm Nguyệt kia, tâm tính Cô Anh Khiết cũng bắt đầu thay đổi.
Nàng ta xuất thân từ tứ đại tu tiên của La Châu trong gia tộc nhà Cô Anh, chẳng những là con gái duy nhất của gia tộc Cô Anh, hơn nữa còn là một thiên tài có thiên phú bẩm sinh khó gặp nhất!
Nàng ta như thế, từ nhỏ chính là con gái yêu kiều, sau khi lên năm lại được gia tộc kiểm tra đo lường tư chất phát hiện là trời phú song linh căn thượng phẩm, từ đó về sau lại được toàn bộ gia tộc cưng như trứng mỏng.
Tư chất cực tốt, lớn lên cũng cực xinh đẹp, gần như có thể nói là xuất sắc hơn tất cả những người khác, Cô Anh Khiết như thế, từ nhỏ đã được dưỡng thành tính cách kiêu ngạo thanh cao, sau khi được xếp vào Côn Lôn, lại vì tư chất cực tốt đó mà tiến thẳng vào nội môn.
Mặc dù là con gái của con trưởng trong tứ đại gia tộc cũng tiến thẳng vào nội môn, song trong mắt nàng ta, bất kể là Diệp Chân Chân nhà họ Diệp hay là An Tử Dạ nhà An gia, hay Tư Duẫn nhà họ Tư cũng đều kém nàng ta.
Mà sự thật cũng chứng minh, nàng ta quả thật là một trong những hàng đệ tử xuất sắc nhất, bởi chỉ có nàng ta mới được Chưởng môn Côn Lôn nhìn trúng, hơn nữa còn có thể định ra hôn ước với đứa con cưng của trời là Liên Thành.
Với Liên Thành, một nam tử tuấn mỹ vô cùng, phiêu dật như thần tiên ấy, lần đầu tiên Cô Anh Khiết nhìn thấy Liên Thành đã nổi lòng ái mộ, mà trong cảm nhận của nàng ta, cũng chỉ có người nam tử xuất sắc như Liên Thành mới có thể xứng đôi với nàng ta.
Dù sao Liên Thành chẳng những vẻ ngoài xuất sắc hơn nữa tư chất cũng cực tốt, kể cả xuất thân, cũng là thủ tịch đại đệ tử của Chưởng môn Côn Lôn, còn tốt hơn nàng ta nhiều.
Chính bởi thế nên nàng ta lúc biết mình có hôn ước với Liên Thành trong lòng thấy mừng thầm mãi. Mà điều duy nhất khiến nàng ta thấy không hài lòng có lẽ chính là thái độ lãnh đạm của Liên Thành.
Chẳng qua những điều đó nàng ta không thèm để ý, bởi vì nàng ta mãi cảm thấy, trong phần đông nữ tu ở Côn Lôn, chỉ có nàng ta mới là người xứng đôi với Liên Thành, hiện giờ Liên Thành có thái độ lãnh đạm với nàng ta, chẳng qua là chưa hiểu rõ nàng ta mà thôi, không biết nàng ta tốt thế nào mà thôi!
Nàng ta tin, chỉ cần nàng ta có thời gian, một ngày nào đó, Liên Thành cũng sẽ yêu nàng ta thật sự.
Ôm mãi ý nghĩ này, sau khi định hôn ước với Liên Thành, nàng ta liên tục biểu hiện vô cùng bình tĩnh, bất kể những năm đó, lực lượng Diệp Khuynh Tuyết mới xuất hiện, gần như đoạt hết danh tiếng của nàng ta, nàng ta cũng không thèm để ý.
Với nàng ta mà nói, tư chất không bằng nàng ta, dung mạo Diệp Khuynh Tuyết không bằng nàng ta, chẳng qua là có vận khí tốt nên mới được Tử Ngọc Đạo Quân thu làm đệ tử thân truyền, vì thế mới trở thành loại tôm tép nhãi nhép có thành tựu như hôm nay mà thôi!
Huống chi, bất luận Diệp Khuynh Tuyết nổi tiếng bên ngoài thế nào, dung mạo nàng ta vẫn không thay đổi, dung mạo Diệp Khuynh Tuyết không bằng nàng ta là sự thật, còn phần danh hiệu mỹ nhân đệ nhất giới tu chân kia, Cô Anh Khiết này chẳng thèm thứ danh tiếng vô dụng đó, nếu nàng ta có lòng, chỉ bằng bộ dạng giả vờ giả vịt kia của Diệp Khuynh Tuyết, sao tranh được với nàng ta chứ?
Do trong lòng khinh thường, nên vài năm đó, mặc dù nàng ta chẳng ưa gì Diệp Khuynh Tuyết, song cũng không để ý cho lắm, dù sao thì với nàng ta mà nói, chỉ cần Diệp Khuynh Tuyết không chọc tới Liên Thành thì những thứ khác nàng ta cũng chẳng coi là gì hết.
Mà quan trọng nhất là, nàng ta cực thông minh, biết rõ đứng sau lưng Diệp Khuynh Tuyết có Tử Ngọc đạo quân làm chỗ dựa, cả bản thân Diệp Khuynh Tuyết cũng không dễ dây vào, nàng ta đâu có bản lãnh gì để đi đối phó với Diệp Khuynh Tuyết chứ.
Một là trong lòng vẫn còn nỗi băn khoăn, hai là vì người Diệp Khuynh Tuyết thích là Quân Tử Huyền, chẳng có xung đột lợi ích gì với nàng ta, nên nàng ta cũng chẳng coi Diệp Khuynh Tuyết ra gì.
Nàng ta vẫn đứng cao cao tại thượng, với người nàng ta khinh, nàng ta hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa tới, lạnh nhạt. Nhưng tất cả thời điểm gặp Lâm Nguyệt ở phường thị Phượng Thiên năm đó đã thay đổi.
Thực ra nàng ta cũng không tính là quen Lâm Nguyệt cho lắm, nhưng lúc ấy ở Côn Lôn, cũng từng tiếp xúc vài lần, chuyện Lâm Nguyệt đắc tội Diệp Khuynh Tuyết bị đuổi ra khỏi Côn Lôn, cũng từng đồng tình với Lâm Nguyệt, nhưng chẳng qua chỉ là với thân phận cấp trên, ngẫu nhiên có tia thương cảm với thân phận hèn mọn mà thôi.
Với nàng ta mà nói, Lâm Nguyệt cứ như một con kiến hôi là loại đệ tử ngoại môn, thân phận khác xa một trời một vực với nàng ta, cứ việc năm đó trên trận tỉ thí Côn Lôn, biểu hiện của Lâm Nguyệt cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn đánh bại cả Diệp Khuynh Tuyết, song trong mắt nàng ta, Lâm Nguyệt chẳng qua chỉ là một kẻ ngu xuẩn, một nữ nhân ngu xuẩn chẳng biết dấu mình, lại bị người ta đuổi ra khỏi Côn Lôn cũng chính là gieo gió gặt bão thôi.
Với Lâm Nguyệt người này, trong lòng Cô Anh Khiết vẫn không là gì, tồn tại như một trò đùa, có thể nói nàng ta vốn chẳng coi trọng Lâm Nguyệt gì hết.
Nhưng một con kiến hôi nàng ta chẳng coi ra gì ấy, sau khi bị trục xuất khỏi Côn Lôn, chỉ ngắn ngủn trong mấy chục năm, thế mà trở nên cực kỳ xuất sắc, chẳng những hé lộ dung nhan nghiêng thành tuyệt sắc, mà còn đột phá tới tu vi nguyên anh, thậm chí còn được người ta ngưỡng mộ là luyện đan sư cấp chín nữa!
Lâm Nguyệt như thế, thật sự quá chói mắt, ánh sáng quá chói, sáng tới nỗi khiến nàng ta không kìm được ghen ghét.
Đúng vậy, sau khi nàng ta gặp được Lâm Nguyệt ở phường thị Phượng Thiên đó, trong lòng nàng ta lần đầu tiên có cảm giác ghen ghét, nàng ta ghen tị Lâm Nguyệt, bởi vì đối phương xuất sắc vượt xa nàng ta nhiều lắm, bất kể là mặt nào nàng ta cũng kém Lâm Nguyệt.
Cảm giác như thế đối với một thiên tài trời sinh, từ nhỏ đã được người người ca ngợi sùng bái, mà có một ngày nàng ta phát hiện những tiếng vỗ tay những bó hoa tươi đó đột nhiên không thuộc về mình nữa, mà thuộc về một người khác, cảm giác chênh lệch lớn thế cũng khiến cho người khác khó mà chấp nhận nổi.
Nếu là người có tính cách rộng lượng thật sự, hoặc tư tưởng nhanh thông thì khác, nhưng Cô Anh Khiết lại không phải vậy.
Tính tình của nàng ta thoạt nhìn trong trẻo lạnh lùng, nhưng thực chất rất kiêu ngạo, người kiêu ngạo như nàng ta, chẳng cách nào dễ tha thứ cho kẻ khác xuất sắc hơn mình, sự thật vẫn tốt nhất, vì thế nàng ta không cách nào chấp nhận nổi, hơn nữa trong lòng sinh ra tật hận.
Một người nếu trong lòng mang ghen tị, thì không cách nào duy trì được vẻ lạnh nhạt nữa, vì thế sau năm nàng ta gặp Lâm Nguyệt ở phường thị Thiên Phượng đó, đã có ý nghĩ muốn nói lộ hành tung của Lâm Nguyệt cho Diệp Khuynh Tuyết kẻ thù của Lâm Nguyệt biết, thực ra là muốn mượn tay Diệp Khuynh Tuyết để loại trừ Lâm Nguyệt mà thôi.
Tiếc là mặc dù Diệp Khuynh Tuyết xuất quan, nhưng cũng vẫn chưa tìm ra Lâm Nguyệt, sau đó chuyện cấu kết với ma tu bị phơi bày, rồi bị trục xuất ra khỏi Côn Lôn, cuối cùng chìm nghỉm, trở thành thị thiếp của lão tổ Ma Cung.
Nhưng Diệp Khuynh Tuyết như thế nàng ta cũng không thèm để ý, người nàng ta để ý là Liên Thành, trong lòng nàng ta, Liên Thành và nàng ta đã định hôn ước, vì thế Liên Thành đã là nam nhân của nàng ta, không chịu nổi bất cứ một ai nhúng chàm.
Song sau khi Diệp Khuynh Tuyết bị trục xuất ra khỏi Côn Lôn, nàng ta lại phát hiện ra Liên Thành thay đổi, thay đổi như thế, nếu trong mắt người ngoài thì không rõ cho lắm, nhưng trong mắt nàng ta thì thay đổi đó cực kỳ lớn.
Nàng ta yêu Liên Thành rất sâu, vì thế thường thường không tự chủ được mà quan sát hắn, nhưng nàng ta phát hiện ra, kể từ sau khi Diệp Khuynh Tuyết bị trục xuất ra khỏi Côn Lôn, Liên Thành thường cứ một mình ngẩn người, ánh mắt như thế nàng ta thấy rất quen thuộc, đó rõ ràng là tưởng niệm, hoặc là ánh mắt ái mộ tưởng niệm người